
gười khác là đẹp hay xấu, trong mắt con rốt cuộc vẫn là thuận mắt. So với một nam tử xa
lạ tuấn tú hơn hắn mười phần, con đối với vị bằng hữu này vẫn cảm thấy
thuận mắt hơn nhiều.”
Dì hớp một ngụm trà trên bàn, lắc đầu cười thở dài: “Con tính tình thế này…cũng không biết là tốt hay xấu.”
Ta đường hoàng nói: “Tính tình Thanh Loan đương nhiên là cực kỳ tốt, vừa
lanh lẹ vừa niềm nở, lại có thể không dùng dằng dây dưa.” Trên mặt mang
chút ý cười tự đắc, khiến dì “phụt” một tiếng đem ngụm trà trong miệng
phun ra, rạp người trên bàn bắt đầu ho khan.
Ta hiếm khi cố ý
chọc cười, thấy dì ho đến độ không ngẩng đầu lên được, vội vội vàng vàng thu lại ý cười, dìu người ngồi dậy, đã thấy trên mặt dì nổi lên sắc
tím, chính là trạng thái khí lực suy yếu. Kinh hoảng nói: “Dì, dì người
sao vậy?”
Rất lâu sau người mới ngừng ho, lại hớp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là bệnh cũ thôi.”
Ta lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tin. Kéo ống tay áo người cơ hồ gấp đến độ rơi lệ: “Dì thế này mà không thể nói thật cho Thanh Loan? Dì với con mặc dù là dì cháu, nhưng thật sự tình cảm như mẹ con. Dì có ân dưỡng dục,
Thanh Loan nào dám quên, sao có thể nhìn dì không màng đến thân thể bản
thân như vậy?”
Thần sắc người dần dần trở nên ngưng trọng, chậm rãi thẳng người dậy, nói: “Nếu dì có việc giấu con, trong lòng con sẽ thế nào?”
Trong lòng ta cân nhắc, nếu nói dì có việc giấu ta, nhất định là việc có liên quan đến cha mẹ ta. Dì đã hao tâm khổ tứ che giấu, chính là vì tốt cho
ta. Trong lòng cảm kích, ánh mắt dần dần ôn hòa, chân thành nói: “Dì lớn hơn Thanh Loan mấy vạn tuổi, nếu thật sự có việc giấu Thanh Loan, đó
nhất định cũng là vì tốt cho Thanh Loan. Chỉ là người và con là dì cháu, lại có việc không thể nói ra sao?”
Dì hết nhìn lại nhìn ta, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Thanh nhi có từng nghe qua Tu La Vương Nhiếp Phần?”
Ta thầm nói: Quả thực là đoán không sai. Lại càng hết sức cẩn thận nói:
“Thanh nhi ở núi Nữ Sàng gặp nạn, suýt nữa mất mạng, chính Tu La Vương
đã cứu Thanh nhi một mạng. Chỉ là lúc đó cũng không biết người đó là Tu
La Vương, vẫn là sau này có người nói cho con biết.”
Dì cẩn thận dò xét gương mặt ta, thấy ta không có gì khác lạ, lại hỏi: “Thanh nhi cảm thấy Tu La Vương này thế nào?”
Câu này hàm chứa ý hết sức mơ hồ. Trong lòng ta hoảng loạn, một mặt cực kỳ
muốn xác thực lời của Giao Vương, mặt khác lại sợ sự thực không nhất
quán. Dù gì việc đó Giao Vương cũng không phải chứng kiến tận mắt, tin
đồn có lẽ chiếm đến tám chín phần. Nếu như ta nói Tu La Vương trông có
vẻ là một người tốt, liệu dì có đem ly trà trong tay ném lên đầu ta, lập tức giận cá chém thớt với ta? Nếu như bảo ta chửi mắng Tu La Vương xa
xả, trong lòng thật sự không tình nguyện. Bản thân cùng người gặp gỡ, từ đó đã nhận được ít nhiều tình cảm ấm áp, bảo ta nói xấu sau
lưng người, ta thật làm không được.
Do dự mấy lần, ta nói:
“Thanh Loan với người ấy chỉ gặp nhau một lần, về phần người đó nhân
phẩm thế nào, quả thực không biết. Chỉ là người đã cứu Thanh nhi một
mạng, thật sự có chút cảm kích người mà thôi.”
Trước đó ta và người quen biết đã lâu, sau đó người cực lực mời ta đi Tu La Thành, còn lại cũng toàn là sự thật.
Dì thở dài một tiếng, nói: “Tu La Vương này, chính là phụ thân thân sinh của con.”
Ta đứng trước mặt dì ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh,
mặc dù Giao Vương đã khẳng định chắc chắn, nhưng chung quy từ chính
miệng dì nói ra vẫn khiến ta chấn động hơn nhiều. Ánh mắt dì xa xăm, chỉ vài ba câu đã đem chuyện trước kia bóc trần: “Mẫu thân của con năm đó
tùy ý rời nhà, chạm mặt Tu La Vương. Hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mẫu
thân con thành thân với hắn. Ngoại tổ mẫu của con kiên quyết không đồng
ý, khi tin tức truyền tới, chính lúc Thiên giới và Tu La bộ tộc đang đại chiến, ngoại tổ mẫu con tức giận cưỡi hạc xuôi tay, khi đó con đã được
sinh ra. Mẫu thân con bị hại đến hồn phi phách tán, dượng của con cũng
vong mệnh trong trận đại chiến đó…Tu La Vương Nhiếp Phần này, chính là
tử địch của Phượng tộc chúng ta!”
Dì nói ra lời này bằng vẻ mặt
oán hận tận xương tủy, hàm chứa bi thương của nửa cuộc đời tuyệt vọng,
không biết vì sao, trong lòng ta lại đau nhói, phút chốc nước mắt trào
ra.
Dì thấy nước mắt trên mặt ta, vươn tay thay ta lau sạch, lại
nói: “Mấy ngày gần đây hắn tìm lên núi Đan Huyệt, tựa như phát rồ muốn
tìm được con. Từ khi con rời núi Nữ Sàng, dì cũng sai người đi khắp nơi
tìm kiếm, sau đó được biết con đến Đông Hải, mặc dù dì đã sai thanh điểu truyền tin, nhưng Đông Hải Long Vương khi ấy cũng đang tìm Long Tam
Thái tử khắp nơi, ta chỉ tưởng con cùng Thái tử cùng nhau mất tích, cũng khắp nơi tìm kiếm, vạn liệu không ngờ tới con lại ở trên Cửu Trùng
Thiên. Nhưng Nhiếp Phần tìm không thấy con, lại xuống tay hạ độc thủ,
đem dì đả thương. Nghe nói Dược Quân trên Cửu Trùng Thiên y thuật cao
minh, dì mới dẫn tỷ tỷ của con tìm tới xin chẩn bệnh.”
Nói một
tràng dài, dì lại nhịn không được cúi người ho khan, trong lòng ta đau
đớn không thôi, chỉ cảm thấy chút