
út được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chín phần. Vậy là Thái
tử điện hạ cũng có chút không chịu nổi tính khí ương bướng của Đan Chu.
Mỉm cười đứng dậy: “Đa tạ Thái tử điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ.”.
Nâng mắt nhìn, vẻ mặt Đan Chu đã có chút không vui, nhưng ngại Thái tử
điện hạ, nhất thời không dám phát tác.
Nàng ta từ nhỏ luôn bị giữ trong cung, những lúc buồn chán liền đánh mắng cung nga làm vui. Nhưng
sau khi đánh xong, lại dùng kim châu thưởng tặng nên vẫn có một đám kẻ
hầu người hạ hám tiền bên người. Có điều trong vòng một năm, rốt cuộc
vẫn sẽ lấy đi một hai mạng. Mặc dù dì nghiêm khắc, chung quy vẫn là đối
với người trong Điểu tộc, còn đối với nữ nhi duy nhất của mình, chính là thương xót nàng ta từ nhỏ đã mồ côi cha, rốt cuộc vẫn chỉ khuyên bảo
nàng một vài câu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mấy
sự tình này trong Phượng Tê Cung được giữ kín gắt gao. Bên người Đan Chu lại toàn là thuộc hạ đắc lực của dì, nhưng ta ở trong cung đã lâu, ít
nhiều cũng nghe phong phanh được vài ba chuyện, ngày thường nếu tránh
được nàng ta liền tránh, nếu như đụng phải, vẫn là tại chốn đông người,
trước mặt dì. Nàng ta không dám làm ra hành động gây tổn hại gì, vạn
nhất truyền tới Cửu Trùng Thiên, bị gán cho tội danh thất đức, chính là
chuyện xấu cực kỳ không nhỏ.
Thái tử điện hạ ý cười thâm trầm,
như thể hoàn toàn chưa hề cảm giác được mối quan hệ tồi tệ giữa ta và
Đan Chu, nói: “Công chúa điện hạ có điều không biết, ban đầu núi Nữ Sàng xuất hiện một con ác thú, thổ địa núi Nữ Sàng Thanh Loan liều mình trấn giữ, phụ hoàng khen ngợi nàng can đảm đáng thưởng, mới hạ chỉ đề bạt
nàng vào điện của ta đảm nhận một chức chưởng lại, nhưng vì tính tình
nàng ta bướng bỉnh, bổn vương có lòng muốn rèn giũa nàng, mới để nàng ở
trong cung làm cung nga quét dọn hai trăm năm.”
Trong lòng ta
nói: Thì ra còn có chuyện này? Tên Thái tử điện hạ này thật là…thật là
xấu xa không thốt nên lời mà! Ngày thường ra vẻ đạo mạo trang nghiêm,
lại âm thầm chứa đựng một bụng xấu xa, nói chuyện đường đường chính
chính tràn đầy đạo lý, thật khiến người khác không đào ra được một chút
sai trái. Mặc dù giúp ta giữ chút mặt mũi trước mặt Đan Chu, nhưng chung quy vẫn khiến người khác bị nghẹn một bụng khí, không thông được.
Quay đầu nhìn Đồng Sa điện hạ, trên mặt hắn thế nhưng lại có chút xấu hổ,
lầm bà lầm bầm: “Chẳng qua là làm tiên nga quét dọn hai trăm năm. Cái
chức chưởng lại đó ngày ngày đều ở trong điện, vừa buồn vừa chán, lý nào lại thú vị như quét dọn?” Bản thân hắn cho là không vui, cũng nghĩ
người khác giống mình.
Thì ra chuyện này hắn cũng biết. Hai huynh đệ này trước giờ vẫn như hình với bóng, biết được chuyện này cũng là
nằm trong dự đoán. Ta lặng lẽ nhìn hai huynh đệ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nói như vậy Thanh Loan thật sự phải đa tạ nhị vị điện hạ rồi!”
Nói rồi trịnh trọng hành lễ với hai tên này, ý cười trên mặt hai người
bọn họ cực kỳ gượng gạo, nghiêng người tránh tránh.
Thái tử điện
hạ chỉ vào ta cười nói: “Hai ngày trước công chúa điện hạ còn nói muốn
gặp cung nga quét dọn trong điện bổn vương một lần, hôm nay chẳng phải
chính là tình cờ gặp gỡ sao?”
Ta nhìn thấy rõ ràng vẻ chán ghét
trên mặt Đan Chu, cũng chỉ làm bộ như không biết, nghiêm trang nói:
“Nghe nói Thái tử phi nương nương tiến đến bái phỏng, Thanh Loan sớm đã
ngày ngóng đêm trông, chỉ là hai ngày nay thân thể không được linh hoạt, chưa từng tiến đến bái kiến Thái tử phi nương nương.”
Nét kinh
ngạc trong mắt nàng ta chợt lóe qua, đương nhiên là nghĩ không ra một kẻ miệng mồm nanh nọc ngày trước như ta vì sao lại ngoan ngoãn dịu dàng
như vậy. Trong nháy mắt lại lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt
đảo trên thân người Thái tử điện hạ nơi bụi hoa, như thể vừa kiêu ngạo
vừa đắc ý.
Nam tử Đế vương bên người nàng ta có nét xuân rạng
ngời, gương mặt khuynh thành, bên môi hàm chứa chút ý cười cực kỳ đạm
nhạt, ít nhiều ẩn chứa vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Đỉnh đầu từng đóa từng đóa
hoa hương thơm ngào ngạt, có cánh hoa khe khẽ rơi rơi, điểm lại giữa
lông mày và trên y phục, phảng phất như thể nam tử này chính là từ trong mộng bước ra, lần đầu gặp gỡ, thật sự khiến người kinh diễm. Ta ở bên
cạnh hắn quanh đi quẩn lại cũng hơn hai trăm năm, quan sát sắc mặt sớm
đã thành thục, biết hắn lúc này tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì, giữa
lông mày cũng chỉ có chút nhăn lại.
Nam tử như hắn sớm đã khiến
chúng tiên tử trên Cửu Trùng Thiên nảy sinh tâm tình thiếu nữ, Đan Chu
đương nhiên cho rằng ta cũng đối với Thiên giới thái tử nảy sinh tình
cảm yêu thích, nhưng nam tử này lại là phu quân tương lai của nàng, ta
muốn giành được, chiếm lấy một vị trí bên cạnh hắn, quả thực không dễ,
nàng ta mới có biểu tình này.
Trong lòng ta thầm chế giễu: Đan
Chu trước đây ở núi Đan Huyệt la mắng, hận nhất là mối nhân duyên này.
Ngoại trừ đối với bảo tọa Thiên hậu nương nương có vài phần lưu luyến,
đối với Lăng Xương Thái tử lại có không ít tức giận. Bất quá lần đầu gặp gỡ, mới năm ba hôm liền nảy sinh tâm tình thiếu nữ, quả t