
a
Bích Hoàng tinh thần suy sụp,khắc sau đãcong người bật dậy từ trên
thạch tháp nhảy ra, bất chấp sau lưng bị thạch tháp làm đau nhói, bản
thân đã như mũi tên lao vụt đi.
Giữa sườn núi rừng rậm sum suê
xanh tốt, Bích Hoàng mở to mắt như con thoi tìm kiếm xung quanh, cuối
cùng trên nhánh cây ngô đồng nàng tìm thấy một con rắn nhỏ màu trắng,
dài cỡ một cánh tay.
Trong lòng nàng hưng phấn, khẽ cong khóe môi,ở giữa không trung đem con rắn quan sát tỉ mỉ.
Con rắn nhỏ này toàn thân màu trắng bạc, nhưng đôi mắt rất nổi bật, cư
nhiên còn mọc đôi sừng thịt be bé, điều này khiến Bích Hoàng ngạc nhiên
vô cùng. Nàng đưa ngón tay sờ sờ cái sừng nhỏ, cũng chưa từng thấy qua
con rắn nào như vậy, lại thấy trên cổ nó đeo một sợi dây kim tuyến, trên đó treo cái gì đó màu đen đen giống như tấm kính, hình dáng tinh xảo,
sờ vào trơn ấm, nhưng mặt kính đen bóng, ngay đến nửa bóng dáng cũng
không thấy được. Lật ra mặt sau, chỉ thấy sau lưng thế nhưng lại khắc
một đôi chim loan ân ái, ôn nhu quyến luyến.
Núi Đan Huyệt lấy
Phượng Hoàng làm trọng, Bích Hoàng mặc dù là nhị công chúa Điểu tộc,
nhưng trong Phượng Tê Cung bài trí đâu đâu cũng có phượng hoàng, thật
chưa từng thấy qua có khắc chim loan, giờ phút này nhìn thấy tấm hắc
kính, âm thầm vui mừng, nhớ tới mẫu thân căn dặn nàng từ sau hôm nay sẽ
không thể chơi đùa cùng Phượng Đàm ca ca giống như trước đây, may mắn là ông trời thương nàng, mới gửi tới tiểu xà và tấm hắc kính này cho nàng.
Nàng nghĩ nghĩ, đem tấm hắc kính từ trên người tiểu xà tháo xuống, bỏ vào
trong tay áo, lại niệm một cái quyết đem tiểu xà đang hôn mê biến nhỏ
lại cỡ ngón tay, cho vào túi rồi đi về phía Phượng Tê Cung.
Hôm
nay Xích Diễm đại hỷ, trong Phượng Tê Cung bách điểu hướng hạ, quan
khách cực kỳ đông. Có cả người của tộc khác, chúng tiên thị tiên nga hầu hạ nhất thời không đủ, liền điều động hạ nhân trong điện Bích Hoàng,
nàng cũng không để tâm, từ trong ngực lấy ra tiểu xà, rót nửa chung trà, bản thân uống hết một nửa, một nửa tưới xuống tiểu xà đang bất tỉnh.
Tiểu xà nằm ở trên bàn một lát, bỗng nhiên mở to mắt như thể kinh hoảng,
quan sát gương mặt nàng, cuối cùng cắn mạnh xuống ngón giữa của nàng.
Trước giờ nàng nghịch ngợm đã quen, vết thương nhỏ này đương nhiên không thèm để ý, chỉ đem bàn tay khác gõ lên đầu tiểu xà, liếc nó rồi nói: “Còn
không nhả ra, ta có thể gọi đầu bếp chưng món canh rắn đó.”
Tiểu
xà này hình như có chút ngốc nghếch, nửa ngày vẫn không hiểu, nàng đem
ngón tay chọc chọc cái sừng thịt nhỏ của nó: “Ai ai, tiểu xà, cái sừng
thịt nhỏ này quả thực có chút đặc biệt.”
Tiểu xà giống như gặp
phải kinh sợ cực kỳ lớn, cuối cùng há miệng nhả ra, đem cả người cuộn
lại thành một đống, có chút run rẩy. Quả thực, cả cái đầu cũng giấu
luôn. Ý sợ hãi phát lạnh này của nó bỗng dưng chọc nàng bật cười, nỗi
buồn bực cả ngày đều như bị cuốn sạch.
Lúc ấy nàng không biết,
tiểu xà mà mình nhặt về chính là trưởng tử của Thái tử Thiên giới, do
Trắc Phi Tây Cung của Côn Lôn sinh ra.
Song qua hai ngày, Tiên
giới liền có lời đồn đãi, Dị bảo thượng cổ Cửu Lê Hồ bị mất trộm, tiên
quan trông coi sợ tội bỏ trốn, Thiên đế giận dữ, sai Thái tử Tiển Nghiêu đi tìm Cửu Lê Hồ. Nghe đâu vị Tiển Nghiêu thái tử này trước giờ vốn dĩ
phong lưu có tiếng. Nghe nói y vẫn chưa lập chính cung thái tử phi,
nhưng đã nạp hai vị trắc phi mỹ mạo phi thường. Một vị đến từ Côn Lôn
thần giới Ngọc Hư Phong tiên tử, vị kia cũng là hậu duệ của chiến thần
trên Cửu Trùng Thiên. Từ khi Tiển Nghiêu thái tử rời cung, hai vị trắc
phi nương nương đấu đá dữ dội, trải qua tranh đấu, những oán hận tích tụ thường ngày đều lôi ra hết. Cả hai đều không phải là người có thể nhẫn
nhịn, lại sợ đối phương làm hại con mình, đi đứng nằm ngồi đều đem con
theo. Giữa trưa hôm đó, chưa đợi Thiên đế cho phép, hai vị Thiên phi đã ở trên Thiên hà đánh nhau. Côn Lôn thần phi bị đánh bại, lỡ tay làm rơi
tiểu điện hạ từ Cửu Trùng Thiên, Thiên đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Thiên giới thần tướng khắp nơi truy tìm tiểu điện hạ, cơ hồ đem cả lục
giới lục tung lên, nhưng vẫn không thấy tung tích của tiểu điện hạ.
Tiểu điện hạ lúc này đang hóa thành tiểu đồng, ngoan ngoãn nằm ngủ trên loan tháp của Bích Hoàng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, gương mặt trắng hồng bóng láng, bị một ngón tay của Bích Hoàng chọc chọc, đột nhiên mở mắt, sáng
ngời như lưu tinh, đôi đồng tử đen láy, một cái liếc mắt như thể khiến
người ta chìm vào trong đấy.
Bích Hoàng gãi gãi đầu khổ sở, cà lăm một hồi mới nói: “Này, tiểu xà, ở trên có người đang tìm đệ.”
Vẻ mặt tiểu đồng hoảng hốt, ánh mắt đảo một vòng khắp nội điện, ngay đến
một tiên thị cũng không thấy, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dứt khoát
nói: “Đệ không muốn quay về.”
Mấy ngày nay Bích Hoàngđem tiểu xà
giấu trong phòng mình, mới đầu chỉ định chơi thật vui, âm thầm đoạt lấy
loan kính của nó, lại đem nó bỏ vào trong túi, lúc không người lấy ra
chơi đùa một hồi.
Tiểu xà ban đầu đối với nàng có chút sợ hãi,
qua hai ngày nghe thấy chúng tiên thị tiên đồng a dua nịnh nọt, biết