
lộ tâm tình phức tạp của ta đối với vị Tu La thành chủ này. Ban đầu khi quen biết người, chỉ cảm thấy hòa nhã
dễ gần, không câu nệ lễ tiết, thực hợp tính tình của ta, sau này biết
người là phụ thân của Đan Chu, mặc dù có ý xa cách với người vài phần,
nhưng người lại chưa từng có ý trách móc…Dì với người có thâm thù khắc
cốt ghi tâm, nhưng lại có ơn giáo dưỡng với ta …
Ta bị kẹt ở giữa hai người, chỉ cảm thấy tiến thoái đều không được, sau này nếu như gặp
mặt, một lời không hợp hai người lại đánh nhau giống như lần trước trên
đỉnh Phượng Dực Nhai, ta nên ngăn cản thế nào đây?
Bản thân cho
là phụ thân của Đan Chu, bây giờ lại trở thành phụ thân của ta, nhưng ta đã mất đi niềm hạnh phúc ngọt ngào như ôm bảo vật trong ngực ban đầu,
chỉ cảm thấy thêm phần nặng nề, lại bảo ta bước chân vào núi Đan Huyệt
một bước, nội tâm ta áy náy vô cùng, không thể nào nguôi.
Ta chậm rãi hướng về phía Giao Vương hành lễ, cáo từ mà đi. Tâm thần hoảng
loạn, cũng không biết ông ấy lại nói vài điều gì đó, cư nhiên một câu
cũng không lọt vào tai. Chỉ là cuối cùng tiến đến cửa điện, nghe được
một câu nghiêm khắc của Giao Vương: “Giao tộc ta không tốt, cũng không
thể cùng thành Tu La kết đồng minh…Điều này há thế nào là thượng sách?”
Giọng nói Ly Quang lại mãnh liệt chưa từng thấy: “Phụ vương…”
Tâm thần hoảng loạn, nghe qua cũng như gió thổi bên tai, không vào trong
đầu. Chỉ chậm chạp mà đi, phảng phất tựa như có thể nhìn thấy nhị công
chúa không câu nệ bất cứ chuyện gì củanúi Đan Huyệt, đôi mắt đẫm lệ quỳ
dưới núi, dáng vẻ tiều tụy ôm con gái thơ bé tiến đến chịu phạt, lúc đó, ta nhất định cũng đã làm khó mẫu thân rồi!
Ta bất quá mới sinh,
nhưng bị mẫu thân phó thác cho dì nuôi dưỡng. Dì luôn luôn đoan trang
nghiêm khắc, trước nay ta vẫn có chút oán trách, cho rằng người đối với
ta không mấy quan tâm, bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, dì nếu như mỗi ngày muốn
đối mặt với ta, ắt hẳn là sẽ nhớ tới người dượng Phượng Đàm bị bộ tộc Tu La sát hại?
Phượng Đàm, nhất định là một nam nhân ôn nhã như
sóng nước êm đềm, thân tình như ngọc trong suốt, mới có thể khiến dì
hoài niệm ròng rã gần vạn năm.
Lại nhớ, trên đỉnh Phượng Dực Nhai đêm đó, nam nhân bị ta gọi là “Dượng”, là “thúc thúc” ấy, hướng về phía dì nói: “Xích Diễm, vì sao ngươi không trả tiểu công chúa của ta lại
cho ta?”
Trong lòng giống như hoàng liên, đắng vô cùng.
Thì ra, tất thảy đều sai lầm. Nhị công chúa Điểu tộc Bích Hoàng được hơn hai vạn tuổi, người đến cầu thân liên tục không ngớt.
Mẫu Phượng Hoàng đem tiểu nữ nhi ôm vào trong ngực, vuốt ve chiếc áo
dài màu xanh thăm thẳm của nàng, cưng chiều vô cùng. Xích Diễm tỷ tỷ của nàng chính là một con chim phượng hoàng toàn thân đỏ rực, từ khi sinh
ra đã tuân thủ quy tắc, tính cách lặng lẽ cứng nhắc. Tiểu nữ nhi sinh ra lại là một con chim loan, chân thân xanh biếc phỉ thúy, đôi đồng tử dịu dàng trong suốt, sau khi hóa thành người cực kỳ ngây thơ hồn nhiên.
Hôm nay là đại hỷ của Xích Diễm, hôn phu của nàng tên Phượng Đàm, từ nhỏ
cùng nàng lớn lên, tính tình ôn nhu như nước. Trước đây Bích Hoàng
thường thường đi theo phía sau, gọi bao nhiêu lần Đàm ca ca, hôm nay mắt thấy Phượng Đàm sắp thành tỷ phu của mình, không biết vì sao, trong
ngực nàng chung quy giống như kìm nén một luồng khí ngột ngạt, ngay đến ý cười bên môi cũng nhợt nhạt, vùi vào trong ngực mẫu thân kiên quyết
không chịu ra.
Thủ lĩnh Điểu tộc đem tiểu nữ nhi trong lòng kéo
ra khuyên nhủ một hồi, thấy nàng có vẻ không vui cũng đành chịu, lại
không thể để quan khách cùng tân lang tân nương đợi chờ khổ nhọc, đành
phải cho phép nàng ra sau núi dạo chơi, bản thân thì dẫn một đoàn tiên
thị hướng ra tiền sảnh chủ trì hôn lễ.
Từ nhỏ bà đã nuông chiều
tiểu nữ nhi này, Bích Hoàng lại càng đả xà tùy côn thượng1, biết mẫu
thân đối với nàng hết mực chiều chuộng, mọi sự đều theo ý nàng, hôm nay
cự tuyệt không tham gia hôn lễ của thân tỷ, bà cũng không có biện pháp,
đành để nàng đi.
1Đả xà tùy côn: kỳ thực là “Mộc côn đả xà, xà
tùy côn thượng”, ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ
lợi ích lớn hơn.
Bích Dao được sự cho phép của mẫu thân, cũng
không quản lúc này ở tiền sảnh núi Đan Huyệt bách điểu hướng hạ, náo
nhiệt vô cùng, bản thân chỉ nhắm những con đường nhỏ nơi hoang vắng
trong núi mà đi, như thể chỉ có cách này mới có thể giảm bớt buồn bực
trong lòng .
Phía sau núi Đan Huyệt có một vách núi cao, trên
đỉnh núi không gian rộng rãi, lại có tảng đá xanh to như cái tháp
(giường), nàng đem toàn thân dán lên trên tháp, mắt nhìn chăm chăm mặt
trời gay gắt mà ngơ ngẩn.
Cũng không biết là qua bao lâu, chỉ
thấy trước mắt sáng lòa, một tia sét màu trắng bạc xé toạc bầu trời, đầu nàng chậm hết nửa nhịp mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, chẳng lẽ là trên
Cửu Trùng Thiên đánh rơi bảo vật?
Chúng tiên núi Đan Huyệt đều
biết, tiểu công chúa Bích Hoàngtinh thần và thể lực là vô cùng vô tận.
Nàng luôn luôn có không ngớt những trò tinh nghịch, lại thêm sức lực dồi dào, khiến người người ca ngợi. Một khắc trước vẫn là tiểu công chú