
chậm hơn ông ấy. Một việc khác chính là
lạc đường, ở Thủy cung Đông Hải còn thường xuyên lạc đường, nếu như ra
khỏi cửa lớn Thủy phủ, trong chốc lát khẳng định sẽ không thể tìm được
đường quay về, hôm nay ông ấy có thể trong vòng nửa tháng tìm tới
đượcthành San Hô, cũng coi là chuyện hiếm thấy!”
Ta nhịn không
được, bật cười “Phụt” một tiếng, toàn bộ ánh mắt trên sảnh đều hướng về
phía này. Nhưng tính ta trước giờ vẫn là không chịu bó buộc, muốn cười
là cười, mặc dù Giao Vương lại hướng mắt về bên này cảnh cáo, ý cười của Ly Quang sớm đã cứng ngắc, nhưng ýcười trên mặt ta thế nào cũng không
ngừng được.
Còn nhớ có lần đi dạo trong rừng san hô ở hậu viên
Thủy phủ, gặp Quy Tướng, vẻ mặt ông ta vội vội vàng vàng, nhưng thấy ta
vẫn rất chi là khách khí, khăng khăng muốn tiễn ta về phòng khách. Ta
chỉ mới bắt đầu tản bộ, nhưng lại không chịu được thái độ nhiệt tình của ông ấy, đành phải quay đầu về phòng. Ông ta lại rất chi đa lễ, khăng
khăng không đi trước, chỉ xa xa đi theo phía sau ta…. Khẳng định lúc đó
ông ta lại lạc đường ở Thủy phủ rồi.
Vị Quy Tướng này thế nhưng thật ra lại là một người khéo léo.
Long Vương phái vị tướng gia thích lạc đường này đi, khẳng định là cũng
không cương quyết muốn đón Bích Dao và Nhạc Kha quay về. Nghĩ thông
chuyện này, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ mong Nhạc Kha
tạm thời đừng quay về Thủy phủ Đông Hải, nếu không, Long Vương Phi không rõ sẽ đối xử với ta thành dạng gì.
Quy Tướng trước giờ rộng
lượng, là một ông lão hiền lành trung hậu, nghe thấy ý trêu chọc của
Giao Vương, chậm chạp nửa nhịp mới nở nụ cười, chắp tay nói: “Vậy đành
làm phiền Giao Vương! Tứ công chúa trước giờ tinh nghịch, thỉnh Giao
Vương và Thái tử điện hạ rộng lòng lượng thứ!”
Giao Vương cười
đến thản nhiên: “Tứ công chúa hồn nhiên ngây thơ, Thái tử Giao tộc ta
cũng chưa thành thân…Tiếp xúc nhiều nhiều cũng là việc tốt…”
Ta
nghiêng đầu nhìn, gương mặt Bích Dao đỏ ửng, nhưng là nét mặt vui sướng
vô cùng, trái lại Ly Quang, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, cúi thấp thấp đầu, không để người khác trông thấy dáng vẻ của hắn.
Ta đem lời
của Giao Vương suy ngẫm hai lần, lại thấy ông ấy ánh mắt lạnh như băng
chằm chằm nhìn qua, trong lòng kích động rùng mình một cái: Vị Giao
Vương này hình như cực kỳ không thích ta.
Chuyện khác không cần
nói, ta tự biết thân phận mình cùng Bích Dao chênh lệch rất xa, nàng là
nữ nhi của Long Vương, đường đường là tiểu công chúa được sủng ái nhất
Đông Hải, lại ngây thơ khả ái, mỗi lần đều đùa vui đến độ Giao Vương và
Giao Vương phi vui vẻ ra mặt. Ta lại là một kẻ không nơi nương tựa,
không thích cùng người khác vô cớ gần gũi, vạn nhất khiến người đó cao
hứng, ta thỉnh cầu muốn cùng hắn tương giao, sẽ lại coi thường ta, ngược lại không hay.
Ý cười trong lòng ta nhạt dần, mặc dù có chút
không tự nhiên nhưng cũng không lấy làm khổ sở. Nếu như không có Ly
Quang, Giao Vương với ta sẽ không gặp gỡ, ta chẳng việc gì vì một người
xa lạ không thích ta mà phải chật vật.
Trong nhất thời mọi người
đều tản đi, Quy Tướng bị quần thần Giao tộc kéo đi uống rượu. Bích Dao
đỏ mặt tự tiến lên xin bồi Giao Vương phi, nàng ta mấy ngày nay toàn bộ
tâm ý đều đặt vào việc pha trò khiến Giao Vương phi hài lòng, có khi ta
canh giữ Nhạc Kha một ngày một đêm cũng chưa từng thấy bóng dáng nàng.
Đương lúc muốn cáo từ đi trông chừng Nhạc Kha, Giao Vương lại nói: “Loan cô nương xin dừng bước!”
Ta ngừng bước, có chút kinh ngạc.
Người chán ghét không thích ta, trước giờ ta cũng thức thời, chỉ muốn nhanh
nhanh tránh đi khiến người ta bớt phần nào chán ghét. Nhưng bây giờ ở
lại thành San Hô, cũng không thể không để ý lễ tiết. Lập tức quay đầu
đứng nghiêm, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.
Ông ấy bình tĩnh nhìn ta hồi lâu, mới nói: “Cô nương thật sự được vài phần chân truyền của mẫu thân.”
Lòng ta rung động. Đối với chuyện của mẫu thân, núi Đan Huyệt trước giờ vẫn
là nửa giấu kín nửa bàn tán, ta bất quá chỉ nghe được đôi ba câu giải
thích rõ ràng từ dì Xích Diễm, sau này xác minh lại thì đấy cũng chỉ là
vàiba từ mập mờ của dì. Lập tức cười nhạt nói: “Giao Vương quá khen,
Thanh Loan so với mẫu thân còn cách xa vạn dặm.”
Trong mắt ông ta lộ ra nét khoan thai tự nhiên: “Năm đó, nhị công chúa Bích Hoàng núi
Đan Huyệt chính là một người phong lưu tiêu sái, khắp bát hoang tứ hải
không ai là không tán thưởng nàng một tiếng?!”
Ta đối với chuyện
của mẫu thân biết được rất ít, lúc này nghe thấy, trong lòng cực kỳ kích động, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên: “Chỉ tiếc mẫu thân mất
sớm, Thanh Loankhông thể thấy được dáng vẻ tuyệt thế của mẫu thân!”
Trong lòng tiếc nuối vô hạn, trống rỗng không gì phủ lấp được.
Trong mắt Ly Quang hiện lên vẻ lo lắng, ta tưởng vì hắn e ngại đề cập đến
chuyện mẫu thân sẽ khiến ta khó chịu, do vậy ta mới khẽ mỉm cười, muốn
hắn có thể an tâm. Nào ngờthà ta không cười còn hơn, thấy ta cười hắn
lại mím chặt môi, sắc mặt càng trầm xuống.
Giao Vương liếc ta một cái, cư nhiên hoàn toàn là vẻ chán ghét: “Tướng mạo khí chất của