
cô
nương mặc dù được mẫu thân truyền lại vài phần, nhưng giống như lời cô
nương đã nói, thật sự là không gặp cũng không sao. Nàng ta gặp phụ thân
cô, vốn dĩ đã là một sai lầm lớn, lại có cô nương, lại càng lún sâu,
không còn đường quay đầu.”
Ta chưa bao giờ nghe người khác công
khai bàn luận về phụ thân ở trước mặt ta, lúc này áp lực trong lòng khó
đè nén, cực kỳ khó khăn hỏi: “Thanh Loan sống vạn năm, không một ai đề
cập qua chuyện phụ thân, thỉnh Giao Vương cho biết.” Nói rồi cúi người
thật sâu.
Giao Vương khinh thường đáp: “Cô nương có nghe nói thành Tu La núi Tu Di?”
Lòng ta phát lạnh, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt của dượng, người
chính là sống ở thành Tu La núi Tu Di, cũng có thể coi là nghe qua
không? Ta thẫn thờ gật gật đầu, trước mặt là mây mù bồng bềnh càng lúc
càng nhạt, nhạt đến mức lòng ta phát hoảng, chỉ sợ trong khoảnh khắc
Giao Vương liền có lời kinh người, khiến tim trong lồng ngực ta nhảy vọt ra.
Bên tai truyền đến thanh âm nặng nề đầy hàn ý của Giao
Vương: “Có lẽ người dì tốt của cônương vẫn là có chút để tâm đến tình tỷ muội, chưa từng nói chuyện này với cô nương. Hôm nay nói cho cô nương
biết, phụ thân của cô chính là Tu La thành chủ Nhiếp Phần, Tu La Vương
đương nhiệm thiện chiến nhất.”
Người ta lúc nóng lúc lạnh, lung
lay sắp đổ, quả thực ngay đến cả một lời biện minh cũng không nói được.
Những muốn kêu to, Tu La Vương chẳng qua chỉ là dượng của ta, nhưng toàn thân vô lực, giống như bị một cái chú định thân, hoàn toàn không thể cử động.
Bên tai truyền đến giọng nói một chút cũng không lưu tình
của Giao Vương: “Hồi đó Bích Hoàng du ngoạn khắp nơi, thủ lĩnh Điểu tộc
cưng chiều vị tiểu công chúa này đến vô pháp vô thiên, Thiên giới cùng
bộ tộc Tu La đương lúc đánh nhau kịch liệt, không ngờ mẫu thân cô nương
cùng với Nhiếp Phần đang ở bên ngoài chinh chiến quen biết nhau, cũng
không biết tên Nhiếp Phần kia cho mẫu thân cô ăn mê hồn đan gì, mẫu thân cô nương lại một lòng một dạ muốn gả cho hắn, đoạn tuyệt với Điểu tộc,
cương quyết đến Tu La thành cùng Nhiếp Phần, đương nhiên khi đó đã làm
tức chết thủ lĩnh Điểu tộc, ngoại tổ phụ của cô nương. Tiên giới và bộ
tộc Tu La đại chiến, dượng của cô Phượng Đàm lìa xa thê tử, rời bỏ con
gái cũng tham gia vào trận chiến này, cuối cùng chết dưới tay tộc Tu La. Mẫu thân cô nương sau khi biết được liền mang theo cô nương vừa mới
sinh chạy về núi Đan Huyệt, tự mình thỉnh tội.”
Ta giống như đang ở trong hầm băng, bốn phía đều là hàn khí bức người, hoàn toàn không có đường thoát, trên trời dưới đất không có gì lưu luyến, nhưng hàm răng
lại run lên, một chữ cũng không thốt lên được, cảm thấy toàn thân phát
run, quả thực mảy may không thể nhúc nhích, chỉ sợ khẽ chuyển động liền
tê liệt – -thì ra, nhũ mẫu là gà mái mẹ tu thành kia không hề nói sai
câu nào, phụ thân Nhiếp Phần của ta ở chốn Tiên giới đích thực được coi
là ma đầu, lại cùng với dì có mối thù sát phu.
Ánh mắt của dì trước giờ đối với ta lạnh nhạt cũng không có gì sai.
Đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, nếu là ta, nhìn thấy con gái của kẻ thù ngay trước mắt mình, chỉ sợ không biết đã bóp chết bao nhiêu lần rồi!
Giao Vương lạnh lùng nói: “Thiên giới phán mẫu thân cô nương lãnh chín chín
tám mốt đạo thiên lôi, nghe nói thiếu niên vẫn theo bên người thay nàng
ta cản một đạo. Đợi đến khi Nhiếp Phần chạy tới, nàng ta đã hồn phi
phách tán, lục đạo khó tìm.”
Ta đứng thẫn thờ tại chỗ, sống lưng
thẳng tắp, giống như giờ phút này trên người bị một cái xích sắt khóa
chặt, vừa nặng nề vừa khó chịu, nhưng may mắn lại có thể giúp ta thẳng
người mà đứng, không ngã xuống đất, vô duyên vô cớ trở thành chuyện cười cho kẻ khác. Giọng nói của Ly Quang gần ngay bên tai thế nhưng lại xa
tận chân trời: “Thanh nhi, Thanh nhi, nàng sao rồi?”
Ta mờ mịt
ngẩng đầu, trước mắt là một gương mặt ôn nhã như nước, tóc dài như tảo
biển, trong ánh mắt tràn ngập nét lo âu. Ta chậm rãi nặn ra chút ý cười
nhợt nhạt: “Không, Ly Quang, ta rất khỏe. Chỉ là trước nay ta chưa từng
nghe nói qua chuyện của mẫu thân, khó khăn lắm hôm nay Giao Vương có nhã hứng, muốn đem chuyện này nói cho ta biết, nếu không ta vẫn hoàn toàn
chẳng hay biết gì…”Trong tim một trận đau nhức, chỉ hận không thể cứ như vậy mà quên đi, đem hết thảy mọi chuyện trước nay đều ném bỏ. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ, thân thể ta khỏe mạnh thế này, muốn cho qua chuyện, chẳng qua là ước muốn viễn vông mà thôi.
Giao Vương đã biểu lộ
rõ ràng vẻ chán ghét, ta đương nhiên phải lập tức cáo từ, nhưng ta lại
nợ Nhạc Kha một ân tình lớn, hắn mặc dù không mong báo đáp, ta lại không thể không báo. Trước mắt đành phải mặt dày ở lại, đợi hắn sau khi khỏe
lại, lại rời đi.
Ta lấy lại bình tĩnh, hướng phía Giao Vương đang ngồi, nói: “Đa tạ Giao Vương chỉ điểm, chuyện của mẫu thân năm đó,
người nếu như đã dùng tính mệnh để gánh vác, bây giờ đương nhiên lại
không thể chỉ trích người. Về phần…Về phần Tu La thành chủ…”
Mắt
ta chua xót, trước mắt hơi nước dày đặc, trong lòng cực kỳ khó lựa chọn, cũng không biết nên nói gì biểu