
ẩn hiện hiện phía ngoài khu rừng rậm rạp.
Ta ngơ ngơ ngác ngác nhìn xuống dưới chân nàng, nơi đó là một vách núi đen sâu vạn trượng. Nàng xê dịch một cây ngô đồng nhỏ, dịu dàng cất giọng " Ta muốn trồng một cây ngô đồng ở nơi này. "
Một tiểu hài tử
chừng mười tuổi từ phía sau nàng chợt chạy đến, làn da trắng nõn, mi
thanh mục tú, giọng điệu non nớt " Tỷ tỷ, chờ đến lúc cây ngô đồng này
lớn lên, chẳng phải tỷ cũng đã thành bà lão rồi sao ? "
Nàng cười thực vui vẻ đến độ gập người lại, kế đó kéo đứa trẻ kia vào lòng mình, xoa xoa nắn nắn một hồi " Đứa nhóc này… "
Tim ta lại khua loạn trong lồng ngực.
Cây ngô đồng mà cô nữ tử này trồng chẳng phải là cây đại thụ ngàn năm tuổi
trên đinh Phượng Dực của núi Đan Huyệt mà Cửu Ly vẫn thường chạy tới đó
chơi đùa hay sao ?
Nữ tử kia…Lẽ nào lại chính là mẫu thân mà ta chưa từng được gặp ?
Ta ngây người trong chốc lát, tình cảm yêu thương của một đứa trẻ đối với
cha mẹ lại trào dâng. Nhớ tới lời lão mẹ nói mẫu thân ta bị thiên lôi
đánh, hồn phi phách tán mà chết. Trong lòng ta vẫn luôn thay người mà
biện minh : mẫu thân dù thế nào cũng là Nhị công chúa của Điểu tộc, một
đời như thế có thể xem là vinh quang. Thời niên thiếu cũng có lúc tùy
tiện bốc đồng, vừa rồi thấy qua nét cười tươi tắn trên gương mặt người,
dáng vẻ ấy làm sao chịu nổi đao thương sương gió ? Cho dù sau này kết
cục có bi thảm thế nào đi chăng nữa, thì những điều tốt đẹp từ trước đến giờ là không thể nào xóa được.
Mẫu thân, người cũng có được một khoảng thời gian vui vẻ tươi đẹp.
Lòng ta vừa chua xót vừa đau đớn, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác vui mừng thanh
thản, trong một thoáng, chính ta cũng không rõ bản thân mình sao lại như thế.
" A… »Nhạc Kha bất chợt sáp lại, chỉ tay về phía nữ tử
trồng ngô đồng mà nói : " Thanh nhi nàng xem, diện mạo của nàng ta thế
mà lại có đến chín phần tương tự nàng. Thảo nào trước ta thấy nàng rất
quen mắt. "
Ta nghẹn ngào một lúc, nếu như không phải hiện tại ta chỉ là một thực thể mơ hồ trong suốt, nhất định là đã khóc òa lên.
Trước nay vẫn cứ cô đơn thui thủi một mình, chịu đủ lời lẽ cùng ánh mắt lạnh
lẽo đến độ cuộc sống hàng ngày không có chút ấm áp, ta từng khát khao
được như Đan Chu- có kẻ hầu người hạ, trong mơ cũng thấy tủi thân tiếc
phận, cũng đã từng nảy sinh ý nghĩ oán hận, căm ghét phụ mẫu sao lại dễ
dàng bỏ lại ta nơi trời đất hoang vu này, đầu không mái nhà, chân không
tấc đất. Giờ phút ngày trông thấy mẫu thân vui vẻ như thế, khúc mắc bao
năm nay bỗng chốc tự nhiên tiêu biến.
Ta tâm thần hoảng loạn, chỉ cảm giác được bản thân bị Nhạc Kha lay mạnh, ở bên tai ta gào to : "
Này này, Thanh nhi sao lại vừa khóc vừa cười vậy ? "
Ta thử sờ sờ chính mình, thế nhưng lại có nước mắt ? Ta hiện giờ ngay đến hình dạng
của bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa là…
Bên tai chợt không ngừng truyền đến lời gọi : " Hồn hề quay về…Hồn hề quay về… "
Tựa như có một ma lực kỳ lạ. Ta mơ mơ hồ hồ quay đầu khẽ liếc nhìn Nhạc
Kha, rồi nhẹ nhàng tách ra xa hắn, nương theo hướng tiếng gọi đó mà đi.
Hắn ở phía sau gọi lớn, nhưng thực sự kỳ quái, ta lại bất vi sở động,
thân bất do kỷ mà bắt đầu chạy, càng lúc càng nhanh, hướng về phía thanh âm đó mà chạy.
Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất, ta lại hoàn toàn không hề hay biết, chỉ cảm thấy cần phải đi về phía trước.
Trước mắt chợt lóe lên một đạo bạch quang, chân ta đạp vào khoảng không cứ
thế mà rơi xuống, trong giây phút đó chỉ thấy toàn thân đau nhức, cảm
giác như đã quay trở lại thân thể của mình, mắt ta vừa mệt vừa nặng, căn bản là không cách nào có thể mở ra được.
Bên tai vọng đến một
thanh âm lạnh lùng : " Nếu nàng tỉnh, người cứ tùy tiện bảo là mình đã
tu chỉnh lại hồn phách của nàng, hoặc nói là có cao nhân nào đấy giúp đỡ cũng được, chỉ là không được nói ra ta là được. "
Một giọng nũng nịu yếu ớt hỏi lại : " Chẳng may đại tiên hỏi khoảng thời gian trước
người đã ở đâu…làm sao tiểu yêu có thể trả lời ? Tiểu yêu pháp lực không cao, e là sẽ bị người phát hiện. "
Lại chỉ nghe thấy thanh âm
cởi y phục, giọng nói yếu ớt kia vẫn không ngừng run run : "
Thượng…thượng tiên, đây là nơi ở của thổ địa, nàng lại đang nằm trên
giường…Tiểu yêu thật không thể nào hầu hạ thượng tiên… "
Ta nghe
được rất rõ ràng, giọng nói lạnh lùng đó đúng là của Nhạc Kha. Nhưng dù
ta cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào mở mắt nổi. Trong lòng không chỉ
tò mò bản thân trước đây đã ở đâu, mà càng hết sức hiếu kỳ trước việc
tên Nhạc Kha mắc chứng hay quên lại nói năng vốn rất cẩn trọng này thế
mà lại có thể tại phòng của ta bắt nạt một con tiểu yêu.
Nói đến
tên Nhạc Kha kia thấy cũng lạ, khi thì không gần nữ sắc, băng lãnh lạnh
lùng, khi thì chỉ cần là tiên nữ có chút tư sắc, liền như ong gặp mật,
luôn tìm cách bám dính lấy. Tính khí ương ương dở dở sớm nắng chiều mưa
như thế, quả thật khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
“Leng keng!”
Chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống, Nhạc Kha nói với thanh âm
lạnh lùng khiến đối phương run lập cập : " Tiểu yêu nhà ngươi muốn bị
hồn phi phác