
nói kế tiếp. Không chỉ là ta, cả Bích Dao, Ly Quang đều biết Nhạc
Kha có cái tật xấu cực kỳ đòi mạng, đó là dễ quên. Nói theo ngôn ngữ của phàm nhân, hắn chính là tên ngốc nghếch của tiên giới. Chỉ là tứ hải
bát hoang từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tên ngốc, tiên gia lại
rất xem trọng thể diện mặt mũi, con trai Đông Hải Long Vương sau khi hoá thành hình người lại là một tên ngốc, chuyện xấu thế này tự nhiên vợ
chồng Đông Hải Long Vương sẽ giấu nhẹm tuyệt không để người ngoài biết
được.
Còn nhớ lúc Điền Trì Giao Vương và ta lần lượt rời đi, cả
hai chúng ta đều cảm thấy không cam lòng, nên sau một canh giờ liền len
lén trở lại, nấp ở núi đá bên bờ Đông Hải. Đợi suốt ba mươi lăm năm, từ
lúc gia đình ngư dân duy nhất bên bờ Đông Hải sinh hài tử, đến lúc tiểu
hài tử trưởng thành, làm phụ thân, sinh được một tiểu nữ nhi tròn tròn
hồng hồng, rốt cục cũng đợi được Nhạc Kha rời khỏi biển. Khi Nhạc Kha
vừa rời mặt nước, Điền Trì Giao Vương liền thì thầm vào tai ta: “Thanh
nhi, ngươi đi lên xem thử, xem xem cháu ta khi gặp ngươi thì mặt cười
hay là mặt xụ?” Ta cảm thấy khó hiểu, bản tính lại ham học hỏi liền
nhanh nhảu hỏi ngay: “Nếu hắn cười thì sao? Không cười thì sao?” Điền
Trì Giao Vương cười hề hề: “Nếu hắn cười, ngươi liền hướng ta vẫy tay.
Nếu hắn không cười, ngươi liền giả bộ đi lầm đường, chạy nhanh trở về.”
Khi đó ta thật không rõ hai loại tình huống này khác nhau như thế nào,
nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ gọi tới một đụn mây, rồi lại vội vội vàng vàng bay về phía hắn. Khi vẫn còn cách hắn một khoảng khá xa đã nghe tiếng hắn
nhiệt tình chào đón: “Thanh nhi! Từ biệt mấy trăm năm, nàng có còn nhớ
vị ân công cứu mạng này không?” Ta nhìn xung quanh, trên đầu là mặt trời nóng rát, dưới chân là mặt biển xanh rì, ngay phía trước mặt lại là một thanh niên anh tuấn với nụ cười chân thật cởi mở đến vô tội, hắn làm ta cảm thấy dường như ta và hắn chưa từng gặp lại bên bờ Điền Trì ba mươi
lăm năm trước, và dường như những lạnh nhạt kinh thường của hắn đối với
ta khi ấy chỉ là một cơn ác mộng mà ta không cẩn thận dệt nên.
Ta máy móc gật gật đầu, bí mật hướng về phía sau vẫy vẫy tay, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo đáp trả hắn.
Ngay lập tức từ phía sau truyền đến một tràng cười khoái trá: “Ta nói hôm
nay trời đẹp thế này, chắc chắn sẽ có chuyện vui, hoá ra là gặp được
cháu ta. Cháu ta phong lưu phóng khoáng, chuyến này ra ngoài e rằng đã
làm tan nát tâm tư của không ít tiên tử?!”
Ta quen biết Điền Trì
Giao Vương cũng khoảng mấy trăm năm, rất ít khi nhìn thấy lão cười giả
tạo thế này. Ta thầm nghĩ, nếu tên Nhạc Kha lạnh như băng kia lại đòi
đưa lão đến gặp Đông Hải Long Vương, sắc mặt lão khi ấy chắc lại càng
thú vị. Ta đang hết sức vui sướng chờ xem người khác gặp hoạ, không ngờ
Nhạc Kha đã thân thiết chạy đến chỗ Điền Trì Giao Vương, nói với giọng
vừa kính nể vừa ngưỡng mộ: “Nói đến thành tích làm chúng tiên tử tan nát cõi lòng, trong khắp tứ hải bát hoang có ai sánh kịp với tam thúc. Gần
đây cháu cũng âm thầm nghiền ngẫm, nhưng vẫn không sánh bằng hai phần
mười của tam thúc, mong rằng tam thúc vui lòng chỉ giáo!” Điền Trì Giao
Vương tựa hồ đối với những lời này có chút hưởng thụ, rung đùi đắc ý,
rồi cất giọng đầy tự hào đáp lại: “Đâu có! Đâu có!” Lại làm ra bộ dáng
lấy một tay đưa lên đầu che nắng, mặt thì dáo dác nhìn xung quanh nói
với Nhạc Kha: “Tam thúc gần đây vì tiên giới trừ hại, diệt được một con
Tuyết Cáp Tinh, vốn định lấy nội đan tinh nguyên của nó, thế nhưng tên
súc sinh đó trước khi chết liền đem nội đan tinh nguyên của nó ném xuống Đông Hải. Cháu cũng biết, nếu ta bước vào Đông Hải một bước, đại ca ắt
sẽ đem ta đánh gãy chân, cho nên ta chỉ còn cách đứng trên bờ mà tìm
kiếm.”
Trong lòng ta đang rất tò mò, ý cười đầy mặt đứng nhìn
Điền Trì Giao Vương diễn trò, nghe đến đấy ý cười trên mặt trở nên cứng
ngắt, thậm chí còn cảm thấy cơ mặt hơi đau. Tiếp sau, Nhạc Kha lại làm
một việc mà ta suốt đời khó có thể quên. Hắn mở miệng phun ra một viên
châu hổ phách óng ánh, rồi ung dung kẹp viên châu giữa hai đầu ngón tay
đưa đến trước mặt Điền Trì Giao Vương, “Có phải thúc phụ muốn tìm hạt
châu này?” Điền Trì Giao Vương gật đầu như bổ củi, không đợi hắn đưa tới nơi đã nhanh tay đoạt lấy, bỏ vào trong miệng, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ
bụng, nghênh ngang rời đi, bỏ lại ta ngây ngốc đứng đấy.
Ta bước
lên đụn mây trước mặt, cảm thấy gió biển Đông Hải vốn mát mẻ bỗng trở
nên giá lạnh, bèn cười ha ha nói với Nhạc Kha: “Tam điện hạ đi thong
thả, tiểu tiên xin cáo từ! Cáo từ!” Nhạc Kha vội vàng bước lên đụn mây
của ta, nắm chặt tay ta nhiệt tình nói: “Thân thể Thanh nhi khoẻ lại
liền quên sạch Nhạc Kha, thật làm tiểu vương đau lòng quá! Từ khi nàng
rời đi, Bích Dao thương tâm không thôi, không bằng hôm nay nàng theo
tiểu vương hồi phủ, muội muội nhìn thấy chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Ta tránh trái tránh phải nhưng vẫn tránh không khỏi hắn, cổ tay đã bị hai
tay hắn siết chặt, trong lòng bồn chồn, không biết cái tên hay thay đổi
thất thường này đang nghĩ gì? Lại giận