
ủa một người khác?
Ngẫm như thế, quả thật khiến người ta đau đầu mà.
Ta đem kính đặt lên tay xem xét tỉ mỉ, mặt kính trơn nhẵn đen bóng, không
nhìn ra chút gì kỳ quái. Sau lưng khắc một đôi chim Loan ân ân ái ái
cùng nhau bay lượn. Nghe nói tại nhân gian, những gia đình giàu có phú
quý thích chạm hình chim Loan sau gương đồng, ban đầu khi nghe việc này, lòng ta không khỏi vui mừng một hồi. Có điều, một đám tiên nhân mắt cao hơn đầu chốn tiên giới, lẽ nào cũng tự nguyện khắc Loan Điểu Kính ?
Côn Lôn Kính này tuy rằng ngày thường không thể dùng để trang điềm, nhưng
dù gì cũng là pháp khí quý hiếm của tiên gia. Ta dùng loan y đem thần
kính buộc vào bên hông, cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy chiếc áo rách màu xanh của ta giống như làm nền cho Côn Lôn thần kính-một mảng u ám không ánh
sáng.
Ánh mắt Tử Hồ khẽ dao động, có lẽ do sợ ta sẽ tra hỏi lai lịch của tấm kính.
Ta trước lúc tỉnh lại đã nghe được đoạn nói chuyện kia, đủ để chứng minh
tấm kính này là của Nhạc Kha. Bị trọng thương lại vô tình có được bảo
bối, ta thế nào lại truy hỏi cho rõ ràng, vô duyên vô cớ đem pháp bảo
này trả lại ?
Bổn tiên một khi đã đưa ra quyết định, muốn yên tâm thoải mái chiếm lấy bảo vật này, tự nhiên sẽ không lắm mồm lắm miệng.
Chỉ là khi ta đứng dậy đi hai bước, có lẽ do ngủ quá lâu, bây giờ bắt
đầu vận động đi lại, xương cốt toàn thân dường như muốn nát ra.
Tộc hồ ly trước giờ vốn nhanh nhẹn, thấy ta đi đứng bất tiện, lập tức tiến
lên đỡ cánh tay phải của ta, ôn nhu nói : " Đại tiên cần gì cứ việc sai
bảo Tử Hồ là được, cần gì phải vất vả? "
Ta vừa đi vừa nhìn xung
quanh, mười bước đã đến cửa phòng, đứng ở trong viện nhìn ra, bất quá đã hai trăm năm chưa hề tỉnh lại, quang cảnh trong viện thật khác xưa rất
nhiều.
Bên tay trái là một vưởn rau, trong vườn trồng đủ loại cải trắng cải củ linh tinh, to lớn mập mạp trông thật mát mắt. Một nữ tử
mặc áo trắng đang ngồi xổm nơi đó nhổ củ cải, đã không còn thấy đôi tai
thỏ, lúc này nàng quay đầu lại, mái tóc đen mượt, diện mạo so với trước
đây không hề thay đổi, hai trăm năm trôi qua mà lá gan vẫn chẳng lớn
thêm được chút nào, vẫn như trước run run giọng nói : " Đại…đại tiên
tỉnh rồi ? Tiểu Yêu đang chuẩn bị cơm trưa cho đại tiên. "
Ta gật gật đầu, để nàng ta đi.
Một con bạch hổ nằm sấp cạnh cái bàn đá trong viện, vết thương trên người
sớm đã lành, lớp lông sáng bóng như sa tanh, ta cực kỳ hưng phấn tiến
tới " Nhạc Kha ! "
Tử Hồ đỡ bên cánh tay ta đột nhiên run run một chút.
Tử Hồ này cũng có chút kiến thức, nghe thấy ta dùng tên húy của Long tam
thái tử đặt cho lão hổ, run rẩy sợ hãi âu cũng là điều khó tránh.
Dựa theo tính tình của Nhạc Kha, cho dù hai trăm năm qua đã giúp đỡ ta, hao tốn không ít linh lực, giờ phút này có lẽ cũng đã quay về Đông Hải Long Cung để tịnh dưỡng, lý nào vẫn có thể lưu lại núi Nữ Sàng hoang vu vắng vẻ này ?
Hắn có chứng hay quên, chẳng biết khi nào sẽ nhớ ra
việc bị ta đánh, ta đương nhiên là âm thầm mừng rỡ khi hắn thay ta tu bổ xong hồn phách liền rời đi.
Ta thoát khỏi Tử Hồ, tiến lên ôm lấy cái đầu to to của bạch hổ, hết sờ lại sờ, thân thân thiết thiết trách
nó : " Ngươi con hổ không biết điều này. Thấy bổn tiên tỉnh lại cũng
không vui mừng tí nào ? "
Thần sắc bạc hổ như thể cực kỳ mệt mỏi
uể oải, cái đầu to chậm chạp chuyển động, đương nhiên cũng không có vẻ
gì là thích thú việc ta vuốt ve nó.
Hai trăm năm không gặp, đến con hổ tính tình cũng thay đổi.
Ta đem toàn thân áp lên người nó, trên đầu thái dương thực ấm, càng làm
nổi bậc nhiệt độ lạnh lẻo trên người ta, ta cuối cùng cảm thấy con hổ
này cũng giống như Tử Hồ, run run giống như cái rây bằng tre ở chốn nhân gian vậy.
Ta nhéo nhéo cái đầu hổ, xoay nó lại, trách cứ : "
Chẳng lẽ trên người ta có cái gì chích ngươi sao ? " Thấy nó quả thật
yên ổn trở lại, ta âm thầm vui mừng. Lăn lăn trên lớp da lông thơm ngát
lại rất ấm áp của nó, ta liền cảm thấy lười nhác, muốn đánh một giấc.
Ngay lúc ta mơ mơ màng màng, chuẩn bị thiếp đi, trên đỉnh đầu chợt vang lên
một giọng nói phẫn nộ trong trẻo : " Sao tỷ có thể ôm nó ? "
Ta ngẩng đầu lên,
phía sau bàn đá xuất hiện cái đầu của đứa nhỏ chừng mười tuổi, mái tóc
đen bóng được cột lên một cách tùy tiện phía sau ót, đôi mắt sáng lấp
lánh say động lòng người, như một ngọn lửa dữ dội có thể thiêu đốt tất
cả, đuôi mắt xếch lên, mặc dù chỉ mới là một đứa trẻ nhưng đã lộ ra nét
mê hoặc kiều mị, khiến người khác hận không thể ngay lập tức thấy được
lúc nó lớn lên, đồng thời cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ hào hoa tuyệt thế
sau khi trưởng thành. Đứa nhỏ từ từ đứng dậy, vốn dĩ là đang ngồi xổm
trên cái ghế ở phía bên kia của bàn đá. Một thân trường sam trắng bạc
đẹp đẽ lóa mắt, đôi hài da mềm mại, từ trên ghế đá nhảy xuống, cắn chặt
đôi môi phấn hồng mọng nước, đây rõ ràng là bộ dáng vừa tức giận vừa ủy
khuất mà.
Tử Hồ tựa hồ như gặp việc gì đó rất đáng sợ, lùi về sau vài bước. Ta sờ sờ đầu Nhạc Kha, dạt dào hứng thú hói: “Là ai nhặt tiểu yêu này về vậy?”
Đầu lão hổ dưới tay ta cứng lại trong chốc lát, hại ta túm mấ