
h tán sao ? Tấm kính này chính là Côn Luân thần kính, có khả năng xuyên qua thời không. "
Lúc này ta chợt nhớ ra, chủ nhân
giọng nói nũng nịu kiều mị này chính là vị phu nhân Hồ ly của Hổ yêu
kia. Khi ấy chỉ nghe thấy thanh âm thanh thúy như bị vỡ thành ngàn mảnh
nhỏ, như thể nàng đang dập đầu liên tục, nói nhỏ trong miệng : " Thượng
tiên tha mạng ! Thực sự tiểu yêu… "
Lúc xây dựng căn phòng này,
trên sàn được ta trải một lớp đá xanh, mặc dù không thể sánh với độ sáng bóng của ngọc lưu ly, nhưng chắc cũng cứng không kém.
Tên Nhạc Kha này thật là không biết thương hương tiếc ngọc.
Ta dùng sức giật giật lông mi, lần này cư nhiên lại có thể mở mắt dễ dàng, vừa thoáng động, đã nghe thấy một giọng kinh hô : " Đại tiên, người
tỉnh rồi ? " Trên đỉnh đầu xuất hiện một dung nhan kiều diễm hoa lê đẫm
mưa, trên trán vẫn còn đọng lại một dòng máu đỏ thẫm cực kỳ sát phong
cảnh, lúc này đang từ từ nhỏ giọt xuống mi tâm, trông như một chuỗi san
hô.
Ta mở miệng, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, thanh âm khàn khàn khó nghe : " Hồ cô nương, trán cô chảy máu… "
Mắt nàng ngấn lệ, dường như cực kỳ cảm kích : " Đại tiên thương tình, tấm lòng từ bi. " Mắt thấy nàng đã bật khóc.
Ta hơi có chút ngờ nghệch.
" Tiểu tiên chỉ muốn Hồ cô nương dịch về sau một chút, cứ đứng như vậy, máu trên trán nàng sẽ nhỏ xuống mặt Tiểu tiên… "
Nét cảm kích trên mặt Tử Hồ (Hồ ly tím) liền lặn mất.
Ta trước nay chưa từng hi vọng những người xung quanh đối với ta nảy sinh
lòng cảm kích hay quan tâm. Vạn năm qua luôn cô độc một mình, bản thân
cũng đã quen rồi. Bây giờ thấy Tử Hồ cẩn thận dè dặt lùi ra sau mấy
bước, lại thấy mình chưa từng làm ra việc gì thương thiên hại lý, gây
tổn hại đến nàng. Cố gắng lê tấm thân nặng nề ngồi dậy, trong phòng yên
ắng tĩnh mịch, ngoại trừ Tử Hồ, ngay đến đứa nhóc Cửu Ly cũng không
thấy.
Cúi đầu nhìn xuống người mình, thương tích nhiều chỗ, nghĩ
đến trên mặt hẳn cũng chẳng thể nào khá khẩm hơn. Chiếc áo choàng xanh
trên người lại càng tệ hại, khắp nơi đều là lỗ hổng do bị lửa thiêu càng trở nên nổi vật. Ta tiếc hận run run chiếc áo rách trong tay, thở dài
một tiếng : nghĩ đến chân thân của mình cũng bị thiêu cháy đến thảm
thương thế này a ?
Tử Hồ thấy ta không nói không rằng, chỉ khư
khư giữ chiếc áo choàng, dè dặt hỏi : " Đại tiên ngủ hai trăm năm, đã có thể tỉnh lại. "
Ta có chút kinh ngạc, đánh giá xung quanh một
phen, nhà tranh so ra quả thật cũ nát đi rất nhiều, xà nhà lúc xây vốn
là cây gỗ mới đốn, nay thế nhưng đã mục đến độ gần như không chống đỡ
nổi, bộ dạng thật sự giống như đã trải qua một-hai trăm năm. Trên mặt Tử hồ là ý vui mừng gượng ép, ánh mắt chưa ẩn chút sợ hãi không thể nào
che giấu, mỉm cười đứng ở bên cạnh ta.
Ta không khỏi để tay lên
ngực tự vấn, quả thật chưa từng làm ra việc gì gây thương tổn cho Hồ
Yêu. Sắc mặt nàng ta gượng ép như vậy, nhất định là do bị cột băng Nhạc
Kha kia dọa sợ rồi. Trong đầu không khỏi quyết định, hướng về phía gương mặt đang cúi đầu của nàng ta mà mỉm cười, nhẹ giọng nói : " Tiểu tiên
ngủ đã mấy ngày, chỉ cảm thấy xương cốt đều đau. Chính là ngày ấy ở phía sau núi bị trúng một quả cầu lửa, những tưởng sẽ vong mệnh, không biết
Hồ cô nương có thể nói cho tiểu tiên rõ sự tình từ đầu đến cuối không ? "
Tử Hồ nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng lấy ra từ trong người một tấm
kính cực nhẹ, to cỡ lòng bàn tay. Ta dù toàn thân đau đớn, một cử động
nhỏ cũng khiến tứ chi càng thêm muôn phần thống khổ, nhưng vẫn gắng
gượng đưa tay nhận lấy. Chỗ tay chạm tới cảm thấy hơi ươn ướt, mặt kính
là phản chiếu sắc đen óng ánh, nhìn qua trông giống một tấm kính, nhưng
khi nhìn kỹ, mặt kính lại đen kịt một màu, ngay cả bóng dáng cũng không
thể phản chiếu.
Đây chẳng qua chỉ là giống hình dạng tấm kính mà thôi.
Tử Hồ thấp giọng nói : " Đại tiên minh giám. Đây là thần vật thượng cổ Côn Luân thần kính. Đi vào kính này có thể xuyên qua thời không. Đại tiên
trước đây ở sau núi bị yêu ma của Ma giới đánh hồn phi phách tán, may
mắn là có một vị thượng tiên đi ngang qua đây, vừa hay lại đang giữ thần vật này, nên đem hồn phách của đại tiên nhập vào trong kính, lại dùng
thần lực để tu bổ, thế nên đại tiên đã ngủ mê mệt suốt hai trăm năm. "
Ta suy ngẫm trong chốc lát, nhất thời thông suốt mọi chuyện.
Ban đầu tỉnh lại ở nơi dị giới tối tăm âm u, vô tri vô giác, nhất định là
do hồn phách còn chưa vẹn toàn. Ta có thể thấy được sự việc đã qua, ắt
hẳn cũng là nhờ vào pháp lực của Côn Lôn thần kính. Chỉ có một điều ta
vẫn chưa rõ, vì sao Nhạc Kha cũng ở trong kính ?
Với lại nhìn bộ
dạng rành rẽ của hắn, tất nhiên không phải là lần đầu vào Côn Lôn Kính.
Lẽ nào hắn cũng từng bị trọng thương, hồn phách không chỗ trú ngụ, chỉ
có thể ở trong Côn Lôn Thần Kính ?
Lúc ở trong kính, hắn cũng
từng đề cập qua về thần vật thượng cổ Côn Luân Thần kính, trước khi ta
tỉnh lại, cũng từng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhạc Kha, chưa bao giờ thấy trên người hắn cùng lúc lại xuất hiện hai dạng tính cách này,
lẽ nào, trên người hắn lại đang tồn tại hồn phách c