Disneyland 1972 Love the old s
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324604

Bình chọn: 9.5.00/10/460 lượt.

một tia ánh sáng.

Không, thế giới này bề ngoài tuy đen tối, nhưng kỳ thật ẩn chứa rất nhiều chân tình ấm áp. Giống như một giấc mơ kéo dài, dù biết rõ phía trước không

có đá ngầm mưa bão đang chờ đợi, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ

không yên. Ta phải hao phí rất nhiều thời gian để chấp vá ký ức, mới nhớ rõ ràng rằng trước đây mình là một con chim loan. Khi đó ngày ngày học

ca học vũ, đêm đêm ngủ trên nhánh ngô đồng, sáng sáng uống sương đọng

trên lá ngô đồng, ngày tháng cứ thế lửng lờ trôi chưa biết thế nào là

muộn phiền. Từ sau khi hoá thành hình người, phiền não cứ nối gót nhau

mà tới. Sau đó ta nghĩ rằng, quãng thời gian lúc trước khi tu thành hình người chính là một giấc mộng dài tuyệt đẹp, trong giấc mộng ấy chỉ có

vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không có dấu vết của âu lo phiền não. Chỉ

tiếc giấc mộng đẹp ấy đã sớm kết thúc từ lâu! Bây giờ đã không còn như

trước.

Lúc đầu ta thấy đầu óc thật hỗn độn, sau đó sáu giác quan

lần lượt bừng tỉnh, nhưng chung quanh vẫn là một khoảng tối tăm vô tận.

Ta không biết chính mình có còn tồn tại hay không, nhưng ta biết thế

giới này là vô cùng rộng lớn, không có biên giới, không có giới hạn. Ta

đã từng có ý nghĩ đi tìm biên giới của thế giới này, nhưng cuối cùng chỉ là tốn công vô ích.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chợt

nghe được tiếng người huyên náo từ phía xa xa. Giờ phút này, ta tựa hồ

như người đi giữa đêm đen chợt nhìn thấy ngọn đèn, liền co giò chạy trối chết về hướng đó.

Đường đi gập ghềnh, ta nghiêng ngả lảo đảo,

mấy lần ngã sóng soài nhưng ta hoàn toàn không để ý tới, cũng không cảm

thấy đau đớn chút nào. Rồi thình lình chân ta bước vào khoảng không, cả

thân thể không chỗ bám víu cứ thế mà rơi xuống. Ta chậm rãi rơi phịch

xuống đất, giống như rơi vào chốn phàm trần thế tục, ta ngỡ ngàng quan

sát: phố sá đông đúc thịnh vượng, tiểu thương ven đường tranh nhau chào

mời hàng hoá, bầu không khí thật là ồn ào bụi bậm. Ta nhìn lại chính

mình, lục thức dù tỉnh táo nhưng thể xác đã không còn, phải chăng ta đã

thành hồn ma vô ảnh vô hình vô cùng quỷ dị? Vừa nghĩ đến đây, lòng ta

lại chùng xuống… rồi lại mờ mịt nhìn chung quanh: Ta hiện đang ở nơi

nào?

Dù là cô hồn dạ quỷ, bọn chúng vẫn nhận thức rõ thời gian

địa điểm chung quanh. Còn ta, dù ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng lại không

biết mình đang ở nơi nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, vầng mặt trời chói chang đang chiếu những tia nắng vàng óng xuống người ta, nhưng ta lại

hoàn toàn không cảm nhận chút ấm áp nào…

Khi nỗi sợ ban đầu trôi

qua, ta đứng thẳng người, lấy lại tự tin, tuỳ ý cất bước. Chợt nhìn thấy phía trước một toà lầu gỗ ba tầng cao sừng sững, lão chưởng quầy mập

mạp cười tươi rói đứng ngay trước cửa chào mời, ba vị khách nhân đang

dừng lại quan sát, ngẩng đầu liếc nhìn chữ “rượu” trên lá cờ. Nhìn từ xa xa, ta đoán là hai nam một nữ. Vị khách nam trung niên khoác một mảnh

áo choàng bụi bặm nhàu nát, từ đầu đến chân lộ rõ vẻ mệt mỏi thất vọng.

Vị khách nam trẻ tuổi lại ăn mặc cực kỳ tươm tất, áo choàng gấm trắng

dài, toàn thân toát lên vẻ tôn quý uy nghiêm, mái tóc trên đầu hắn vừa

đen nhánh vừa óng mượt. Ta nhìn tóc hắn mà lòng cứ tiếc mãi- mái tóc đẹp thế này để trên đầu một nam tử như hắn thật là lãng phí quá…

Ta

thầm thở dài, rồi lại dời mắt tinh tế đánh giá vị khách nữ. Nàng ta

khoác một cái áo choàng xanh, phía dưới vạt áo có nhiều hoa văn nhỏ chi

chít, sống động tinh tế như chạm khắc vào, mà nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy. Ta đoán chừng nữ tử này hẳn cũng là con nhà

giàu có, nếu không không thể mặc loại áo đắt tiền thế kia.

Ta vốn nghĩ nữ tử ăn mặc thanh lệ như vậy ắt hẳn phải là viên minh châu được

phụ mẫu nâng niu cất giữ chốn khuê phòng, được giáo dưỡng tử tế, dịu

dàng nhã nhặn, nào ngờ khi nàng ta cất bước, phong thái mạnh mẽ dứt

khoát, tuyệt không có chút yểu điệu thục nữ nào. Ta lắc đầu thầm than:

Thật đáng tiếc, đáng tiếc!

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, ta

cứ thế dõi mắt theo ba vị khách nhân kia, trong lòng nảy sinh một cảm

giác vô cùng thân thiết quen thuộc.

Khi ba vị khách nhân ngồi

xuống bàn, ta cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo, trong lòng không

khỏi cực kỳ chấn động! Trung niên hán tử dáng vẻ mệt mỏi thất vọng kia

rõ ràng là Điền Trì Giao Vương. Còn vị khách nhân mặc áo gấm trắng hoá

ra là tên tiểu bạch long tính tình cổ quái thay đổi thất thường: Nhạc

Kha! Vị nữ tử khoác áo choàng xanh không ai khác chính là “ta”!

Ta rất ít có cơ hội đứng gần tinh tế đánh giá chính mình như hiện giờ,

không nhịn nổi liền đưa mắt quan sát “ta” nhiều hơn một chút. Hôm nay

sắc mặt của “ta” có phần tái nhợt, haizz, giống như vừa bị nôn mửa ra

hết lục phủ ngũ tạng, khí sắc có phần suy yếu.

Ta nhíu mày suy nghĩ, hình như đúng là “ta” vừa mới nôn xong?

Nếu không phải nhân cơ hội hôm nay, làm sao ta thấy được chính mình ngày

ấy, làm sao lại nhớ đến từng giọt từng giọt hồi ức khi đang ở trong thế

giới tối tăm này?

Riêng chuyện nhớ rằng ta là một con chim loan cũng không biết là đã hoang phí bao nhiêu thời gian.

Ng