
ày trước ở Điền Trì, ngay tại thời điểm Tuyết Cáp Tinh bị giết, tiểu bạch
long ở giữa làn mây ngũ sắc hiển hiện chân thân, Điền Trì Giao Vương
khuôn mặt già nua nhạt nhoà huyết lệ, vừa đau lòng vừa giận dữ, chỉ vào
mặt tiểu bạch long mắng to: “Cái tên bất hiếu này, ngay cả thúc thúc thu yêu ngươi cũng dám chặn ngang một cước!”
Tiểu bạch long đột
nhiên hoá lại hình người, đạp đụn mây chậm rãi rớt xuống, một thân cẩm
bào trắng như tuyết loang lổ đầy máu tươi, ta đột nhiên muốn nôn, rồi cứ thế nôn lấy nôn để, nôn đến mức trong bụng trống rỗng, cảm giác như
toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị nôn ra hết.
Nhạc Kha lúc ấy chẳng những không tao nhã săn sóc như hồi lần đầu gặp ta, mà còn ghê tởm cau
mày nhíu mi, lạnh lùng phun ra một câu: “Qua bên kia mà nôn, thật là
thối quá!”
Ta nghe xong câu nói của hắn mà lạnh thấu tim gan! Bao nhiêu ôn nhu ấm áp hắn đã từng mang đến cho ta trong phút chốc đều tan
biến hết. long Bàn ăn hình
vuông, hai nam một nữ mỗi người ngồi một phía, ta liền đứng ở phía còn
lại, hơi có chút mới mẻ ngắm nghía vẻ mặt không tình nguyện của chính
mình.
Lão Điền Trì Giao Vương đang không ngừng lải nhải lẩm bẩm,
đại ý là muốn lấy lại viên châu hổ phách vừa bị tên Nhạc Kha nuốt mất.
Nhạc Kha thì lại làm ra vẻ không hay biết gì, vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu
cặm cụi ăn. Hắn cứ thế hùng hục ăn hết đĩa này sang đĩa khác, sức ăn như gió cuốn mây tan, làm người ta không khỏi nghi ngờ gần đây có phải Đông Hải long cung đang gặp khó khăn về tài chính, cho nên Tam thái tử điện
hạ hắn mới bị đói đến mức thế này.
Lúc này, chân thân của ta đang ngồi ngay ngắn phía đối diện không hẹn mà cũng có suy nghĩ giống hệt
như ta, vụng trộm ngẩng đầu tặng cho vị Long Tam thái tử này một ánh mắt khinh bỉ. Chuyện này đối với tình cảnh hiện tại của ta lại càng thú vị, ta bị giam giữ cả ngày ở nơi tối tăm kia, thật quá cô độc tịch mịch,
cho nên lúc này trong lòng đang hứng trí bừng bừng chờ xem náo nhiệt.
Điền Trì Giao Vương đòi không được nội đan tinh nguyên của Tuyết Cáp Tinh,
miễn cưỡng chờ cho Nhạc Kha ăn hết thức ăn trên bàn, liền kéo chân thân
không tình nguyện của ta xuống lầu đi trước, vẻ mặt tức tối như thể nếu
“ta” không đi theo lão sẽ không chịu bỏ qua cho “ta”.
Nhạc Kha
đằng vân giá vũ, không bao lâu đã đuổi đến trước mặt Điền Trì Giao
Vương, hắn quay đầu nở một nụ cười hiếm hoi, lạnh lùng nói: “Tam thúc có muốn ghé qua Long Cung thăm phụ vương ta một chút, phụ vương đã ba ngàn năm không gặp người, quả là cực kỳ thương nhớ.” Lời nói cử chỉ của hắn
lúc này quả thật rất ôn nhuyễn, nhưng thật không ngờ sắc mặt Điền Trì
Giao Vương đột nhiên chuyển thành trắng bệch, lão lắp bắp từ chối: “Thúc phụ ở Điền Trì còn nhiều sự vụ bận rộn, phải về gấp để xử lý. Về phần
huynh trưởng nơi đó, ngày khác ta sẽ đến thăm. Ngày khác sẽ đến thăm.”
Nhạc Kha ngửa đầu cười rộ, cử chỉ cực kỳ thân thiết: “Khi thúc phụ đến
Đông Hải, phụ vương tất nhiên mở rộng cửa lớn, xếp thành hàng chào đón.
Nếu hôm nay thúc phụ có việc, cháu cũng không dám quấy rầy người.” Điền
Trì Giao Vương nâng tay áo lau mồ hôi trán, thở phào như vừa trút được
gánh nặng ngàn cân. Liền nghe Nhạc Kha bồi thêm một câu: “Chính là không biết ngày khác cụ thể là ngày nào?” Mặt lão Điền Trì Giao Vương đột
nhiên chuyển thành xám ngoét như vừa bị ai đó đốt mất râu rồng, rồi lão
vờ như không nghe thấy, lặng lẽ buông tha chân thân ngây thơ của ta, vội vội vàng vàng cưỡi mây bay mất. Tiếp đến “ta” cũng cưỡi mây bay đi. Lúc này chỉ còn mỗi Nhạc Kha cô cô độc độc đứng ở Đông Hải, trước mặt là
biển xanh vô tận, phía trên là khoảng không bao la, sau lưng là muôn dặm rừng xanh. Hắn cứ thế đứng lặng, mắt nhìn về hướng biển khơi xa xăm,
toàn thân toát lên vẻ tôn quý, nhưng cũng thật thê lương. Ta cũng đứng
đấy im lặng quan sát hắn, trong lòng dâng lên sự tò mò nên không bỏ đi
theo chân thân của mình. Ước chừng sau khoảng một nén hương thời gian,
ta nghe thấy hắn thở dài rồi đi về hướng biển sâu.
Ta bây giờ vô
ảnh vô hình, người bên ngoài không nhìn thấy ta, càng không thể gây tổn
thương đến ta, ta lại không sợ nước sợ lửa, thật là vô cùng thuận tiện.
Thế là ta liền trèo lên lưng hắn đánh một giấc dài, chỉ cảm thấy hắn cứ
đi mãi đi mãi, lúc này ta đã không còn phân biệt được phương hướng,
trong lòng bắt đầu dâng lên một chút hỗn loạn. May là lúc ấy hắn đột
nhiên dừng lại, đứng trước một căn nhà đá tối om. Căn nhà đá này hẳn là
đã ở đáy biển rất nhiều năm, phía trên phủ đầy rêu xanh, bùn đất trầm
tích, còn có rất nhiều loại cá bé xíu đủ màu sắc bơi lội tung tăng trên
những cọng rong biển. Thỉnh thoảng, một chú cá lớn gan bơi tới gần Nhạc
Kha, liếc trộm hắn một cái, rồi lại dùng hết sức bình sinh bơi đi thật
xa.
Ta từ trên lưng hắn nhảy xuống, ung dung nhìn hắn dùng lực
đẩy ra cánh cửa đá đen thui, bên trong lập tức toả ra một loại ánh sáng
thật nhu hoà. Ta nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn lén lão Long Vương
giấu một vị mỹ nhân xinh tươi nơi này. Trong lòng đột nhiên cảm thấy bồn chồn, ta vội vàng theo sát hắn đi vào bên trong. Trong