
ột lượt.
Đang thích thú xem cuộc vui, đột nhiên mặt nước hồ trước mặt ta ầm ầm
dậy cơn sóng lớn. Từ trong làn nước vụt ra một con rồng trắng, vảy bạc
lấp lánh, sừng hươu râu hổ, ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi đao vô
hình, khí thế tựa như vạn đạo thiên lôi. Ta rùng mình một cái, vô ý
trượt xuống bờ Điền Trì trơn trợt, rơi tõm xuống hồ, uống vài ngụm nước, rồi tiếp theo lại bị một đôi cương trảo cứng ngắt nhấc bổng lên, ném
lên bờ.
Con bạch long nhìn ta, lạnh lùng hỏi: “Con chim Loan bé nhỏ này, ngươi không biết bơi lội hay sao?”
Ta bị dọa đến ngây người, theo bản năng lắc lắc đầu, mơ hồ nghe thấy nó hừ lạnh một tiếng, rồi cưỡi mây bay về hướng Điền Trì Giao Vương. Bay được nửa đường, nó lắc mình biến thành một bạch y nam tử, hình dáng thật
quen mắt. Bạch y nam tử quay đầu liếc ta một cái, ta nhất thời ngây ra
như phỗng. Hoá ra con bạch long lạnh lùng trốn dưới Điền Trì ban nãy
không ai khác chính là người mà ta đêm nào cũng mơ thấy suốt hai trăm
năm qua: Đông Hải Long Tam thái tử Nhạc Kha.
Phải thừa nhận rằng, bản tiên đã từng động tơ tình với hắn, đã từng lầm tưởng vị thượng tiên này đối với ta một dạ ôn nhu. Sau này ta mới biết, phàm là mỹ mạo tiên
tử, hắn đều đối đãi ôn nhu tận tình. Hoá ra — ngoại trừ Đan Chu, bản
tiên cũng được coi là mỹ mạo tiên tử! Ha ha! Điều này với ta mà nói cũng tạm được coi là một chút an ủi.
Có điều Nhạc Kha này rõ ràng là
quen biết ta, lại làm ra vẻ lạnh lùng xa cách, cư nhiên gọi ta là “Con
chim Loan bé nhỏ”, thật chẳng xem ta ra gì mà, hay là hắn cố ý không
muốn nhận ta?
Trong lúc ta mãi đắm chìm với dòng suy tưởng thì
Nhạc Kha đã nhanh như chớp tiến đến chỗ mây mù mịt có hai người đang
đánh nhau dữ dội kia, Tuyết Cáp Tinh đang đấu kịch liệt cùng Điền Trì
Giao Vương thì bị một chưởng của hắn đáng rơi khỏi đụn mây, phiêu phiêu
đãng đãng rơi thẳng xuống Điền Trì.
Ta chính mắt nhìn thấy Nhạc
Kha vọt người lao theo, một tay tóm lấy Tuyết Cáp Tinh đáng thương, một
tay dùng chưởng lực làm nổ tung thân thể mềm oặt của nó thành muôn ngàn
mảnh nhỏ. Một nửa Điền Trì hoá thành màu hồng. Ta nhất thời kinh hãi!
Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại lòng ta vẫn thấy vô cùng sợ hãi.
Sau ngày hôm đó, ta đã hạ quyết tâm, nếu không đến đường cùng chắc chắc
sẽ không đi trêu chọc cái con rồng hỉ nộ vô thường ấy, để tránh khỏi bị
huỷ tiên nguyên.
Ly Quang không biết ta từng chính mắt thấy Nhạc
Kha đem Tuyết Cáp Tinh nổ thành từng mảnh nhỏ, nuốt tiên nguyên của nó
vào bụng, rồi làm như chẳng có gì xảy ra, thoải mái lắc đầu quẫy đuôi
trong làn mây ngũ sắc, tự nhiên không thể hiểu nổi vẻ mặt kinh hoảng của ta lúc này.
Hắn tiến lên hai bước đỡ ta đứng dậy, cúi đầu nói
với ta: “Ta không biết vì sao Thanh nhi sợ con hổ này, nhưng nàng thử
nghĩ xem, Long Tam thái tử kêu ngạo như thế, lại vừa cùng nàng kết oán,
đâu lý nào lại hoá thân thành một con hổ bệnh, còn chạy đến núi Nữ
Sàng?”. Hắn vừa nói vừa chăm chú nhìn ta, ánh mắt hắn rất chân thành,
nhưng không hiểu sao ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt xanh biếc ấy có chút gì đó mất mát.
Ta tựa vào lồng ngực lạnh như băng của hắn, cẩn
thận ngẫm nghĩ, những lời hắn nói không phải không có lý. Ta vỗ vỗ ngực
hắn trách móc: “Ly Quang sớm biết Nhạc Kha thích dùng thạch quỳnh hoa
làm hương liệu, lại rắc thứ ấy lên người con hổ này, chẳng phải muốn làm cho ta ngột ngạt hay sao?”
Ly Quang khuyên can mãi, ta mới quyết định giữ lại con hổ. Lại thấy Thỏ Tinh vẫn còn bị Hổ Yêu doạ đến mức
hôn mê bất tỉnh, tự biết hôm nay không có thịt nai nướng, hắn đành tiếc
nuối lắc đầu rời đi.
Ta thấy con Bạch Hổ này chỉ là một con hổ
bình thường, sợ nó bị tinh quái trong núi ăn thịt, cho nên mỗi ngày chỉ
cho nó đi loanh quanh bên trong kết giới, không cho nó theo ta ra bên
ngoài.
Cửu Ly vốn rất chán ghét Bạch Hổ, cho nên mấy ngày nay đối với ta cũng ân cần hơn, chỉ mong ta ra ngoài tản bộ để được ở riêng một chỗ với ta. Ta vốn sợ để hai con thú này ở nhà một mình chúng nó lại
cắn nhau, nhẹ thì doạ đến con Thỏ Tinh nhát gan, nặng thì làm sập căn
nhà tranh ta vất vả xây dựng, cho nên mỗi lần ra ngoài đều dẫn Cửu Ly đi cùng.
Trong núi Nữ Sàng có rất nhiều tinh quái ác thú, có điều
bọn chúng vừa nhìn thấy ta từ xa liền cung kính tiến lên hành lễ, gọi ta một tiếng: “Đại tiên.”
Bản tiên cảm thấy yêu thú ở núi Nữ Sàng
nơi ta quản hạt chung sống với nhau thật là hài hòa, trong rừng cỏ cây
sum sê, cũng coi như không phụ đế mệnh. Nếu Thiên Đế biết được, giải bỏ
lệnh cấm phạt của ta thì thật là vui mừng vô hạn.
Chẳng qua thế
sự vô thường, có nhiều chuyện thấy vậy nhưng không phải vậy. Nhiều lúc,
mơ tưởng nhiều quá chỉ chuốc thêm phiền não, thập phần vô ích.
Thời gian thấm thoát, ta đến núi Nữ Sàng đã hơn một tháng, cảnh trí phía
trước núi Nữ Sàng đều đã xem qua hết thảy. Một hôm, ta học theo bách
tính nhân gian, vén hoa xuyên tán lá, bế Cửu Ly trong lòng, đi về phía
sau núi Nữ Sàng.
Ta vừa mới xăm xăm đi vào rừng khoảng một dặm,
bỗng cảm thấy hình như có cặp mắt đang theo sát sau lưng. Cửu Ly xưa nay cảnh giác, ch