
n. Dám hỏi
Hổ Vương, giữa ngươi với ta, không biết ai là phàm nhân?”
Hổ Yêu cứng họng, sói yêu phía sau thay hắn đáp lời: “Cả hai đều không phải phàm nhân!”
Ta vỗ vỗ trán, làm bộ như chưa nghe rõ, kéo Ly Quang và Bạch Hổ đang theo
sát phía sau, bước qua cổng rào tre tiến vào trong tiểu viện, bỏ lại một đám yêu tinh vẫn đứng ngây ngốc trước cửa.
Hổ Yêu đuổi theo bọn
ta, đem theo cả Tử Hồ, đứng trước kết giới hét lớn: “Tiên tử ngày trước
đã hỏi đến con tiện nhân này, hôm nay tại hạ liền tặng ả cho nàng, xin
tiên tử chớ chối từ. Về phần hôn sự giữa nàng và ta, tiên tử vẫn còn ở
núi Nữ Sàng này lâu dài, tại hạ tin chắc sẽ có ngày tiên tử sẽ thay đổi
chủ ý.”
Trong phòng lúc ấy, Cửu Ly với Bạch Hổ đang trừng nhau sứt đầu mẻ trán, ta sao có thời gian để ý đến lời Hổ Yêu.
Lại nói tiếp, Bạch Hổ này trên người hoàn toàn không một tí yêu khí nào,
chỉ là một con hổ bị thương bình thường. Kỳ lạ là khi nó vừa bước vào
phòng, Cửu Ly liền quắc mắt nhìn nó trừng trừng, rồi đột nhiên nhào vào
trong lòng ta, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm Bạch Hổ, nhe răng gầm gừ.
Ly Quang có vẻ hơi áy náy, sờ sờ đầu Cửu Ly an ủi. Nhưng sau một lúc lâu phản ứng của Cửu Ly vẫn không hề thay đổi.
Bạch Hổ từ lúc được ta tháo dây thừng liền quấn quít mãi bên ta, ta nhìn hai thú giằng co, buồn rầu vạn phần. Nhà này của ta bất quá chỉ đủ che gió
đụt mưa, làm sao đủ cho mỗi thú một phòng. Lúc này Cửu Ly vẫn nhe răng
nhìn chằm chằm Bạch Hổ, hai mắt đỏ lựng tựa hồ như sắp phun ra lửa, chỉ
hận không thể đá Bạch Hổ ra cách xa ta trăm trượng. Từ trước đến nay, có thể chọc giận Cửu Ly đến mức ấy chỉ có mỗi mình Nhạc Kha.
Ly Quang bất đắc dĩ nói: “Thanh nhi, hay là…… ta mang con hổ này đi?”
Ta hiếm khi được hắn nhờ vả, tự nhiên không thể dễ dàng bỏ qua. Cúi đầu
ngẫm nghĩ một lúc, rồi bật cười: “Lúc nãy ta cứ nghĩ Cửu Ly đối địch với Bạch Hổ là do bị Hổ Yêu ngoài cửa doạ đến hoảng sợ. Hiện tại nghĩ kỹ,
hoá ra là do cái mũi Cửu Ly mẫn cảm, trên người Bạch Hổ lại có mùi hoa
thạch quỳnh, cho nên Cửu Ly mới tưởng nhầm là Nhạc Kha mà kêu gào không
thôi.”
Ly Quang gật gật đầu: “Thanh nhi nói thật có lý.”
Ta vốn đã có ý dạy dỗ lại Cửu Ly. Đầu óc nó gần đây không nghe quản thúc,
nếu không phải bị Hổ Yêu dọa như vậy thì chắc chắc sẽ rong chơi suốt
ngày chả thấy bóng dáng. Trong bụng đã có chủ ý, ta cười cười chỉ vào
Bạch Hổ hỏi Ly Quang: “Nó có tên chưa?”
Ly Quang bối rối đáp lời: “Có…… Đương nhiên là không có. Ta vội vàng dẫn nó đến đây, vẫn chưa kịp đặt tên.”
Ta cảm thấy vô cùng sung sướng, chỉ vào Bạch Hổ cười ha ha: “Về sau cứ gọi nó là Nhạc Kha.”
Lần này không chỉ là Ly Quang cùng Cửu Ly lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả Bạch
Hổ, tựa hồ cũng bị sợ tới mức rút lui từng bước, cảnh giác bảo trì
khoảng cách nhất định với ta.
Ta nghĩ con hổ này thật thông minh, cảm thấy con đường tu đạo của nó chắc hẳn sẽ tiền đồ vô lượng, không
khỏi cảm thấy vui mừng. Không thèm để ý Cửu Ly đang nằm trong lòng ta
ghen tức không thôi, ta tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống đất, vừa vuốt ve cái đầu xù lông của Bạch Hổ vừa thở dài: “Nhạc Kha à Nhạc
Kha, từ nay về sau nhớ phải ngoan ngoãn, chăm chỉ tu luyện, tuyệt đối
không được tầm hoa vấn liễu.”
Phản ứng của con hổ “Nhạc Kha” hơi
có chút kỳ quái, nó quay đầu đi, làm cho bàn tay đang vuốt đầu nó của ta chạm vào khoảng không. Rồi bất thình lình nó nhắm mắt lại, há miệng
ngoạm lấy ngón giữa bàn tay trái của ta. Ta sợ nó thú tính nổi dậy,
nhưng hoá ra nó chỉ lấy răng nanh đụng đụng vào tay ta, một chút cũng
không đau. Ta bỗng nhớ khi xưa, nhiều lần thấy long tử Nhạc Kha đem ngón tay thon dài của đám nữ tử bỏ vào trong miệng, cực kỳ vô cùng thân
thiết khe khẽ cắn, làm cho bọn họ duyên dáng yêu kiều kêu đau thành
tiếng, nhưng tựa hồ chẳng đau đớn gì. Quả thật, đó cũng là một loại lạc
thú.
Đầu ta lập tức kêu ong ong, toàn thân lập tức cảm thấy không thoải mái. Vấp váp lui về phía sau mấy bước, chỉ vào con hổ miệng lắp
bắp, cơ hồ nói không thành tiếng.
“Ly Quang, con hổ này…… con hổ này không phải do Nhạc Kha biến ra chứ?” Còn nhớ lúc rời Đông Hải, lúc ấy ta đã nghĩ đời này kiếp này cũng sẽ không
gặp lại Nhạc Kha. Chẳng qua đây là lần đầu tiên bản tiên vướng vào tơ
tình, trong cách ứng đối khó tránh có chỗ chưa thành thạo, chưa suy nghĩ thật chín chắn. Đến khi nghĩ kỹ lại, nếu mỗi ngày đều bắt ta gặp hắn,
quả thật là chán ngấy, tự nhiên tình tiêu ý giảm. Thế nhưng vốn tưởng
thông minh ai ngờ lại khờ dại, rốt cuộc ta cũng hiểu thế nào là nỗi khổ
sống mà ly biệt: trong vòng một hai trăm năm, đêm nào ta cũng mơ thấy
hắn.
Dì thấy ta bình an trở về, từ đó ngầm đồng ý cho ta du lịch
xung quanh. Nhờ vậy ta cũng quen được vài vị tiên hữu thú vị, trong số
ấy ta đặc biệt hợp ý với Điền Trì Giao Vương.
Một hôm, ta đang
cưỡi đụn mây bay ngang Điền Trì, bỗng thấy mây mù bốc lên, Điền Trì Giao Vương đang cùng một con Tuyết Cáp Tinh giao đấu kịch liệt. Ta liền hạ
thấp đụn mây, thoải mái ngâm chân vào Điền Trì, thoải mái nghịch nước.
Lại dấp dấp khăn tay vào làn nước lạnh rồi lau khắp mặt mũi m