
ân đến Long Hải, nghe thấy
tiếng hót thê lương của Loan nhi thì sợ đến mức hồn vía lên mây…Mấy ngày nay phụ thân cực kỳ hối hận vì chưa từng phái một đội quân bảo vệ Loan
nhi, sau này Loan nhi không thể đi du ngoạn một mình?!”
Vết
thương trên người ta vẫn chưa lành hết, lồng ngực còn rất đau, ta tự
biết lúc này bản thân hết sức thảm thương nhưng cũng không thấy phụ thân trách cứ nên trong lòng cảm thấy rất ấm áp và vui mừng, dùng tay ôm
ngực, cười nói: “Con không phải là một đứa con gái ngoan?!Đều tại con
không nghe lời hại phụ thân khai chiến với Thiên Tộc.”
Phụ thân
chẳng hề để ý đến mà khoát khoát tay : “Sớm muộn gì cũng phải khai
chiến, chẳng có gì liên quan đến Loan nhi cả. Bổn vương chỉ có một đứa
con gái, há lại để người ta ức hiếp?” Tiện thể người lại đưa cho ta một
loại trái cây màu tím: “Loại quả này là thần dược trị thương, Loan nhi
ăn mấy quả đi.”
Phương Trọng từ cửa đại điện bước vào nhìn thấy
phụ thân lúc thì đưa trái cây cho ta lúc lại đưa khăn, dường như đã bị
làm cho kinh hãi, vội vàng bước nhanh đến muốn đón lấy khăn tay từ trong tay phụ thân: “Mấy đứa hạ nô ngoài cửa đều không có mắt, sao có thể để
Vương làm những chuyện vụn vặt này?”
Phụ thân ngăn nàng lại:
“Phương Trọng chớ có kinh ngạc. Lúc Loan nhi còn là một con chim non Bổn vương đã muốn tự tay nuôi lớn con bé, nào ngờ, chỉ chớp mắt con bé đã
lớn như vậy rồi…!”
Ta biết phụ thân lại đang nhớ đến mẫu thân nên đành phải nghĩ cách kéo người ra khỏi nỗi ưu thương ấy. Tay ta sờ vào
trong lồng ngực, kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, vật cất trong ngực con đâu
rồi?”
Phương Trọng ngẩn ra, cung kính đáp: “Vật tùy thân của công chúa là do Vương cất giữ, nô tỳ không biết.”
Kỳ thật khi ta tỉnh dậy thấy quần áo của mình đã thay đổi thì biết rằng
vật ấy đã không còn trên người mình. Phụ thân lại tưởng ta mắc bệnh đến
hồ đồ rồi, oán trách: “Chim loan từ nhỏ đã thích tự do, tính tình rất
mạnh mẽ. Trước đây Tiên giới đã có chim loan hát khúc bi thương, một
tiếng hót cuối cùng khí đã tuyệt. Nếu Thanh nhi còn nửa phần yêu thương
phụ thân thì phải biết trân trọng bản thân, phàm làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ khái quát hết cục diện, đừng vì bi thương mà tổn hại kinh mạch phế tạng, hiện giờ sợ rằng phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tháng.”
Vừa lục tìm bên gối ta lấy ra một cái túi được gói bằng tấm khăn màu tím rồi mở ra, bên trong là một mảnh vỡ Côn Lôn kính ước chừng to bằng nửa
bàn tay.
(Theo y lý Đông y, vui quá hại Tâm, bi quá hại Phế, giận quá hại Can, lo quá hại Tỳ, sợ quá hại Thận)
Ta nhận lấy, cẩn thận cầm trong tay. Phụ thân chần chừ nói: “Đây là…mảnh vỡ của Côn Lôn thần kính?”
Ta gật đầu, lại nhớ đến chuyện ba hồn của Nhạc Kha đã hợp nhất, chắc là
không cần dùng thứ này nữa, tiếc nuối trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Tiện tay đặt nó lại bên gối, ngạc nhiên nói: “Phụ thân, lúc ở Đông Hải
Loan nhi biết được ba hồn của Nhạc Kha đã hợp nhất, nghe nói Trấn Hồn
trận pháp là do phụ thân năm đó bày ra, chỉ là không biết từ lúc nào mà
phụ thân đã phá bỏ trận pháp?”
Phụ thân như cười như không nhìn
ta, mỉm cười thở dài: “Bách tính người phàm có câu thành ngữ “nữ sinh
ngoại tộc” quả thật không sai. Loan nhi mới tỉnh lại liền nhớ đến tên
tiểu tử này. Lúc ở Điền Trì là tự con đi theo hắn, Hùng Lực ngày đêm gấp rút trở về thành Tu La, phụ thân liền đến Đông Hải thi pháp phá bỏ Trấn Hồn trận. Bấm ngón tay tính toán thì lúc ba hồn phách của hắn hợp lại
chính là khi con và hắn rời khỏi Thiên Giới.”
Mặt ta ửng đỏ như
bị thiêu đốt, đột nhiên nhớ đến câu nói dối của mình lúc ở Đông Hải. Khi đó nghĩ hắn mắc chứng hay quên, ta đã nói: “Tam lang có điều không
biết, ta và chàng…Sau mấy lần xuân phong, dạo gần đây mới phát hiện đã
ngầm kết châu thai”
Ta còn nói: “…Nếu chàng không thể đoạt được
Côn Lôn thần kính về, xảy ra việc ngoài ý muốn, thiếp và đứa trẻ trong
bụng cũng không muốn sống nữa…”
Nghĩ đến bổn tiên đã hơn một vạn
lẻ bốn trăm tuổi, đánh nhau sinh sự, nói dối thành tính, sớm đã luyện
được da mặt dày như tường thành, giờ phút này gương mặt da dày lại ửng
đỏ như thể bị lửa thiêu đốt, thiêu đến mức da mặt cũng sắp vàng giòn.
Ta rên một tiếng, chui đầu vào cái chăn bằng tơ tằm ở phía sau, hận không
thể nằm suốt trong ấy, không cần ra ngoài gặp người nữa. Tốt nhất là
sau này không cần gặp Nhạc Kha nữa.
Phụ thân ở bên ngoài chăn đấu sức với ta, bảo: “Loan nhi mau ra đi, con đừng có buồn bã giấu mình
trong chăn nữa. Con than khóc sẽ tổn thương đến tạng phế đó, quyết không thể buồn rầu được.”
Ta xấu hổ, lúng túng đến muốn khóc lên: “Phụ thân, người cứ để cho nữ nhi trốn đi.”
Tiếng cười sang sảng của phụ thân từ bên ngoài truyền đến: “Có phải Loan nhi
đã lừa gạt tên tiểu tử Nhạc Kha kia hay không? Dù sao lúc này hắn cũng
không có trong thành Tu La, con cứ yên tâm đi ra đi.” Nói xong lại bị
người kéo ra khỏi chăn.
Phương Trọng sắc mặt cổ quái vẫn đang
nhìn cha con ta, chắc là bị dáng vẻ vô lại của ta dọa sợ. Phụ thân và ta quen biết đã lâu tập mãi cũng thành quen. Bản thân ta đã trở về thành
Tu La, trước m