Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326293

Bình chọn: 7.5.00/10/629 lượt.

có ý trung nhân nào nữa?”

Ta còn chưa trả lời thì hắn đã vứt bỏ Hỏa vân kiếm,

bay về phía Ly Quang. Thiên binh thiên tướng thấy Thái tử bay xuống hạ

giới đương nhiên toàn bộ đều rời khỏi mây mà bay xuống. Ngay lập tức

khắp nơi đều đen kịt người.

Ly Quang trời sinh tính đôn hậu nhạy

cảm, hiếm khi phát sinh tranh chấp với người khác. Giờ phút này một đám

tướng lãnh mang theo sát khí áp xuống, tiếng giết chóc vang vọng tận

trời, lòng ta mặc dù vẫn nhớ đến hắn, nhưng càng lo lắng một chuyện

khác. Vì thế túm chặt mảnh vỡ, vẻ mặt buồn rười rượi hỏi Nhạc Kha: “Thần kính này vỡ rồi, có cảm thấy có gì không khỏe không?”

Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng nhu hòa: “Vỡ thì vỡ thôi. Dù sao cũng không quan trọng bằng Thanh nhi.”

Ta bị một sức lực rất lớn kéo vào cái ôm cứng rắn lạnh như băng, khôi giáp cộm cấn khiến ta cảm thấy hơi đau. Trong lòng lo lắng tự trách, thật

cẩn thận lần mò đem những mảnh vỡ Côn Lôn thần kính còn sót lại này cất

kỹ vào trong ngực. Lúc này mới đẩy hắn ra, bảo: “Chẳng lẽ chàng muốn

giống như hai con chim Loan này……”. Nghĩ đến hắn sắp hồn phi phách tán

khiến cho lòng ta đau đớn cực điểm, quát: “Vì sao không giết hắn? Giết

hắn đoạt lại thần kính?”

Tiếng sấm không ngừng không nghỉ vang

lên bên tai, cơn mưa to lạnh buốt tưới lên mặt ta, mưa lạnh, lệ nóng,

tinh thần ta mê muội suy nghĩ, giá mà lúc đầu vừa thấy Lăng Xương liền

giết hắn đoạt lại thần kính. Ta cũng không phải là không có năng lực

này.

Bây giờ thần kính đã vỡ, bảo ta đi đâu tìm một cái khác để gửi hồn phách quý giá vào đây?

Sát tâm trong lòng ta nổi lên, chỉ cảm thấy phải tìm cái gì đó để lấp đầy

nỗi khủng hoảng trong lòng. Lại đẩy ra Nhạc Kha ra lần nữa, kêu lên: “Ta muốn giết hắn, giết hắn!”

Cánh tay bị người ta giữ chặt, hắn kéo ta lại, lệ nóng đã phủ đầy mặt, ta hung hăng cắn tay hắn một cái, mắt

đỏ ngầu hét lên: “Chàng không cho ta giết hắn thì bồi thường tấm gương

cho ta, bồi thường tấm gương cho ta!”

Hắn nói nhỏ một câu bên tai ta, lập tức ta ngây người như tượng gỗ.

Hắn nói: “Nha đầu ngốc, hồn phách của ta đã tụ đủ. Cần tấm gương kia làm chi?”

Cảnh sát phạt xung quanh vẫn không ngừng, tiếng ca bi thương của Giao Nhân

vẫn vang vọng, tiếng kêu thảm thiết không dứt, chim hải âu kinh hoảng vỗ cánh bay trốn khắp nơi, Thiên Lôi Điện Mẫu thúc giục tiếng sấm nổ vang

kéo dài không dứt, nhưng vọng vào tai ta chỉ như tiếng pháo nổ, niềm vui mừng tựa sóng lớn thủy triều dâng lên, trong nháy mắt đã bao phủ toàn

thân ta. Ta ngơ ngác đứng trước mặt hắn, ánh chớp lần hồi chiếu sáng

gương mặt của hắn trong bóng tối, gương mặt thanh tú như vậy, ánh mắt

chuyên chú như vậy, được nước mưa gột rửa, tựa như lần đầu gặp gỡ, nam

tử bước trên làn sóng trước kia do bàn tay định mệnh đùn đẩy, trong thời khác này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt ta.

Vui sướng dạt dào, khiến người ta hoa mắt.

Ta vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi gò má của hắn, cảm giác mát lạnh

ngấm vào người. Nhưng vẫn nhịn không được đem toàn bộ lòng bàn tay đều

dán lên đó, từng chút từng chút một, từ khoảng gian mày chầm chậm vuốt

xuống, giống như đã rất lâu rồi, lại giống như trong chớp mắt, bỗng

chốc ta nghĩ đến một vấn đề.

Ta thật sự vui mừng đến hồ đồ rồi!

Ta đành nghiêm mặt lại, lòng tràn đầy ý cười khó suy giảm, muốn nghiêm mặt lại thì tất nhiên có hơi gượng, nhưng lúc này cũng đành phải vậy. Đè

thấp giọng hỏi: “Tam điện hạ, ba hồn phách của chàng hợp nhất là chuyện

xảy ra khi nào thế?”

Ta nghĩ tới cách đây chẳng bao lâu, ở chỗ

Điền Trì Giao Vương ta tự xưng là đã có quan hệ xác thịt với hắn, sau đó lại nói dối là đã có con với hắn…… Trên mặt nhịn không được nóng tựa

như thiêu. Nếu như hắn nói ba hồn đã hợp nhất từ sớm, ta nhất định sẽ

bóp chết hắn, sau đó tự sát.

Có lẽ hắn nhìn thấy sát ý trong mắt

ta, lập tức cúi xuống nhìn xung quanh, lại chỉ vào một chỗ bên dưới nói: “Thanh nhi nàng nhìn xem, Ly Quang sợ là sắp gặp chuyện không may, ta

đi xem thử, đừng để Lăng Xương thật sự đánh chết hắn.” Mặc dù trong bụng ta

tràn đầy nghi hoặc hận không thể nhéo lỗ tai hắn để hỏi cho rõ ràng,

nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống phía mặt biển thì thấy Lăng Xương đang cầm

trong tay Thanh Phong kiếm dài ba xích sắp đâm vào Ly Quang, ta và Nhạc

Kha đang ở khoảng cách xa như vậy, có muốn cứu cũng không kịp nữa, cả

hai cùng kinh hoảng hét lên một tiếng, vội vàng lao xuống phía dưới.

Trong chớp mắt tay cầm kiếm của Lăng Xương chệch đi, nhẹ nhàng đâm lệch sang

bên cạnh, Ly Quang vẫn đứng vững trên đỉnh sóng, ngay cả một lọn tóc

cũng chưa từng bị tổn hại.

Ta thở phào một hơi, lại tiến gần thêm một chút, quan sát tỉ mỉ bên dưới, chỉ thấy Ly Quang cười nhạt như lúc

bình thường, áo bào trắng mạnh mẽ, cũng không có cảm giác đao kiếm đang

bao vây quanh thân mình, ngược lại giống như đang bước chậm rãi trong

sân vắng, dưới chân sóng biển cuồn cuộn, từng bước nở hoa. Môi nhẹ nhàng cất tiếng hát tựa như sóng biếc khẽ lay động, có một người đang dạo

chơi dưới ánh trăng, lại tựa như từng gợn sóng thanh thản rượt đuổi

nhau, không khí bình yên nói


XtGem Forum catalog