
g
thương, đành tự tìm cái khăn đến lau sạch nước trên đầu Cửu Ly rồi đem
nó đặt trên giường, niệm cái quyết hóa ra hai cái chăn thật dày phủ lên
người nó, xong xuôi mới đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài hàng rào trúc
vốn đã bày kết giới, những yêu quái tu vi kém sẽ không nhìn thấy. Nhưng
giờ phút này Hổ Yêu đang đứng ở ngoài cửa, phía sau hắn là một toán yêu
quái, sói có báo có, mặc dù đã hóa hình người, nhưng khí thế hung tợn
không hề thay đổi. Tử Hồ nhút nhát đêm ấy đang đứng khép nép một bên,
vụng trộm liếc ta vài cái bằng đôi mắt tràn ngập ý cười.
Hổ Yêu thấy ta đi ra, ý cười trên mặt bỗng vụt tắt, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng ta.
Ta theo ánh mắt Hổ Yêu nhìn lại, thấy phía sau bên trái cách ta chừng năm
bước chân, một thiếu niên đang lẳng lặng đứng đó, trên người hắn mặc
giao tiêu sa không nhiễm một hạt bụi, trong ánh mắt màu lam sâu thẳm
nhợt nhạt ý cười, như tuyết đọng tan đi, băng hàn chợt phá, vạn vật mới
sinh, không một ti nhất hào khúc mắc.
Đúng là người làm ta hai ngày nay hối hận vô cùng, giận chó đánh mèo lung tung: Ly Quang.
Trong lòng ta thầm cảm kích hắn không ghi nợ cũ, vẫn luôn quan tâm chăm sóc
ta. Ta bước vài bước về phía hắn, khóe mắt dư quang thoáng nhìn Hổ Yêu,
ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Hổ Yêu này liên tục mấy hôm không thấy bóng dáng, hôm nay vì sao dẫn theo một đội yêu tinh đêm tối canh giữ ở trước cửa nhà ta?
Hay là sáng hôm sau trước cửa nhà ta có bảo vật xuất hiện?
Có lẽ hai hôm trước ta hơi nặng lời, cho nên hôm nay biểu tình Ly Quang
thật kỳ quái, hắn nhìn sâu vào mắt ta, cẩn cẩn thận thận lên tiếng:
“Thanh nhi, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ nàng.”
Từ khi
hắn rời đi, mỗi ngày ta đều thấy bất an, định bụng sẽ tìm cơ hội bù đắp, khổ nỗi không thể tự ý rời bỏ nhiệm vụ, rời khỏi vùng đất hoang dã này, không ngờ hắn lại tự tìm đến cửa. Nghe được mục đích đến thăm của Ly
Quang chính hợp với ý ta, ta vội vàng gật đầu đáp ứng: “Chỉ cần Ly Quang lên tiếng, Thanh Loan sẽ không chối từ!”
Ly Quang khẽ kéo từ
trong tay áo ra một cọng thừng, chỉ nghe một tiếng rên nhẹ, từ rừng cây
phía sau một con hổ chậm rãi đi tới, vóc dáng uy võ, màu lông cũng là
màu trắng hiếm thấy.
Ta kinh ngạc há to miệng, thực không hiểu
nổi tên Giao Nhân ở đáy biển sâu kia vì sao không nuôi thú cưng là cá,
cua hay rùa biển, mà lại nuôi một con thú trên đất bằng, nguyên nhân là
vì đâu?
Tình cảnh này thật là thú vị, ta nhịn không được cười lên một tiếng: “Ly Quang, ta chỉ gặp qua thế gian nuôi chó, trên cổ gắn
cọng xích để dắt đi dạo, nhưng chưa từng thấy qua có ai nuôi hổ, trên cổ hổ cũng buộc một cọng thừng……”
Thấy sắc mặt hắn xấu hổ, ta lại
cười đến thoải mái, khoát tay nói: “Bất quá việc này cũng chẳng trách
ngươi. Ngươi vốn là Giao Nhân dưới nước, chưa trải nhiều việc trên cạn,
cũng chưa từng gặp qua người khác dưỡng bách thú chi vương?”
Hổ
Yêu lạnh lùng bước tới, liếc thấy Bạch Hổ trong lòng có chút uất ức, chỉ vào Ly Quang hậm hực: “Tên Giao Nhân này không biết phân biệt trắng đen phải trái, cư nhiên vũ nhục hổ tộc, có phải là chán sống rồi không?”
Con người màu lam của Ly Quang trong phút chốc ngập tràn băng tuyết, lạnh
lùng cười, nụ cười mang theo ngàn vạn hàn châm, bức Hổ Yêu run sợ vô
thức lui về phía sau.
Mấy ngàn năm tương giao bạn hữu, ta thật
chưa từng thấy qua sắc mặt của hắn có từng ấy yếm khí sắc lạnh như băng. Giao Tộc thái tử điện hạ tôn quý tuy là giận dữ, cũng vẫn mang theo ý
cười nhàn nhạt, chỉ tại Hổ Yêu quá mức xấc láo mới chọc hắn nổi giận.
Ta kéo kéo tay áo hắn, hắn nhìn ta ấm áp cười, trong phút chốc toàn bộ
băng tuyết tan hết, chỉ còn lại ôn nhu ấm áp: “Ta đi ngang qua núi Ngũ
Dân, thấy tên đại gia hỏa này bị thương, không người chăm sóc. Ta đang
vội về nhà, đương nhiên không thể bắt nó đưa đi Đông Hải, có thể gửi
nuôi ở nơi này của nàng hay không?”
Ta với hắn quen biết bấy lâu, trước giờ đều là ta cầu hắn, chưa từng gặp qua hắn mở miệng nhờ ta, hôm nay ta có cơ hội giúp đỡ hắn, có thể nói là vừa vặn có qua có lại. Hớn
hở đón lấy cọng dây thừng trong tay hắn, đầu ngón tay ta xẹt qua một
chút lạnh lẽo. Ta vốn biết nhiệt độ cơ thể hắn lạnh như hàn băng, nhưng
nhất thời vẫn thấy rét run, vội vàng rút tay về. Lúc tháo dây thừng cho
Bạch lão hổ, ta mới phát hiện hắn dùng giao tiêu sa tốt nhất để buộc,
nhịn không nổi thở dài một tiếng: “Ngươi dùng thứ này làm dây thừng
không phải là quá lãng phí sao?”
Thấy hắn có vẻ khó hiểu, ta biết hắn là Giao Nhân điện hạ tôn quý, lại trọng tình nặng nghĩa, luôn xem
nhẹ tài vật, liền đem cọng thừng thu vào trong người, phòng khi có tiểu
yêu nào ương ngạnh không nghe lời sẽ đem ra sử dụng, cũng coi như là vật có giá trị.
Ly Quang có chút khó hiểu: “Thanh nhi nếu thích tiêu sa này, ngày khác ta sẽ cho người mang đến.”
Ta chỉa chỉa vào cái áo choàng xanh bụi bặm của mình, cười cười nói: “Cái
áo xanh này vẫn còn mặc thêm một hai vạn năm được, không cần lãng phí.”
Lại chỉ vào Bạch Hổ: “Giống này cũng có thể coi là giống hiếm.