
Ta nghe được ở Thiên Giới có một vị Bạch Hổ Thần Quân, giám quản thiên binh, cũng
coi như là có chút họ hàng với nó. Bách thú chi vương, liệu có thể chỉ
dùng một cọng thừng mà trói buộc được?”
Ly Quang ngượng ngùng vừa xin lỗi vừa cười cười, lại hóa thành vị Giao Tộc điện hạ ôn nhuận tuấn nhã.
Con Bạch Hổ đột nhiên đưa mặt cọ cọ vào đùi ta, ta thấy ở phía trên phần
sau thắt lưng của nó bị mất đi một mảng lông lớn, lộ ra da thịt hồng
hồng, ánh mắt nó lại cực kỳ ngoan ngoãn, cứ cọ tới cọ lui trên người ta, lòng ta chợt nghi ngờ: Con hổ này chẳng lẽ cũng là hổ yêu?
Ta
lập tức quan sát kỹ càng thần sắc nó, nhưng chẳng phát hiện chút yêu khí nào, bất quá chỉ là một con hổ núi bình thường mà thôi.
Nó cứ
bám lấy ta, ta lại sờ tới sờ lui đầu nó. Ly Quang thấy được chúng ta một tiên một thú nhưng lại thân cận hợp ý, lộ ra nụ cười vui sướng xen lẫn
thương cảm. Ta thấy hắn đối với Bạch Hổ lưu luyến, ánh mắt cứ như một
tiểu nương tử ở nhân gian đang bị phu quân vứt bỏ, thầm nghĩ lý nào hắn
vừa ăn phải dấm chua, chỉ vào mặt hắn cười hi hi: “Này! Đem cái mặt tiểu nương tử ăn nhầm dấm chua của người nhanh nhanh thu lại. Người khác
không biết còn tưởng rằng ta đoạt phu quân của ngươi đó! Bất quá là một
con hổ bình thường thôi. Đi theo ngươi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ đi
Đông Hải học bơi lội à? Đi theo ta nói không chừng thêm vài ngàn năm
liền có thể tu thành hình người, cũng coi như tiền đồ vô lượng.”
Con hổ bỗng dưng cúi đầu nức nở, giống như nghe hiểu lời ta nói, nó đảo
quanh người ta vài vòng, rồi đứng đấy không chịu rời đi. Ta chống cằm
lên đầu nó, bỗng phát hiện, trên người con hổ này không có mùi dã thú,
mà lại tản ra mùi hương thơm ngát, giống như mùi thạch quỳnh hoa ở biển
sâu.
Trước ta luôn nghĩ vật gì ở dưới biển cũng không mùi, hoá ra chỉ là suy nghĩ thiển cận của riêng ta. Sau từ chỗ Nhạc Kha ta biết
được, dưới đáy Đông Hải có một loại thạch quỳnh hoa, một khi rời nước
biển sẽ tỏa ra mùi hương kỳ lạ, làm biết bao ngư dân ở nhân gian bỏ cả
đời tìm kiếm, còn nữ tử phàm nhân hoàng tộc trong cung thì tôn sùng
thạch quỳnh hoa như là bảo vật vô giá.
“Mùi hương trên người con hổ này vì sao lại có chút giống Nhạc Kha…… Ta có nhầm lẫn không?”
Bạch Hổ thấy ta có vẻ chán ghét đem đẩy nó ra xa, cúi đầu nức nở hai tiếng, lại nhích lại gần.
Ly Quang cười cười nhưng không hiểu sao ta cảm giác trong nụ cười ấy có
chút chua chát: “Thanh nhi, cái mũi của nàng thật lợi hại. Thạch quỳnh
phấn hoa trên người nó là do ta vẩy lên. Nó cả ngày sẽ ở cạnh nàng, ta
làm sao để nó dơ bẩn hôi hám được?”
Ta thật cảm kích hắn đã lo
nghĩ chu đáo cho ta, liền tiến lên kéo tay hắn nói: “Thỏ Tinh, thủ hạ
của ta, hôm kia mới thịt một con nai vẫn chưa ăn hết, hôm nay ta mời
ngươi thịt nai nướng.”
Ly Quang trong mắt tràn ngập ý cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Nãy giờ bị bỏ quên hồi lâu, Hổ Yêu cả giận lên tiếng: “Tiên tử đã thu chim
nhạn của tại hạ, liền cùng tại hạ có hôn ước, có thể nào dây dưa với tên Giao Nhân này?”
Hắn nói xong, đám yêu tinh phía sau tám miệng tám lưỡi, đồng loạt chỉ trích ta nuốt lời bội tín.
Lòng ta thầm buồn cười, xoay đầu đánh giá hắn một phen, rồi nói với giọng ba phần vô lại: “Thu chim nhạn của ngươi thì sao? Ăn vào bụng hết rồi,
chẳng lẽ ngươi muốn bản tiên nhổ ra trả lại ngươi?”
Ly Quang biết tỏng thói hư tật xấu của ta, thấy ta lộ ra dáng vẻ vô lại như vậy, đã
biết ta quyết ý chối phăng việc này, cố gắng nén cười, sẵng giọng:
“Thanh nhi.”
Ta đúng lý hợp tình: “Tặng một con chim nhạn thì nói cùng ta có hôn ước, Ly Quang kia còn tặng ta một con hổ to đùng, chẳng
lẽ ta phải lập tức cùng hắn kết làm vợ chồng?”
Hổ Yêu trợn trừng không nói nên lời.
Ly Quang cúi đầu. Ta liếc thấy gương mặt vốn trắng trẻo của hắn đang đỏ
như tôm luộc, cười thầm da mặt hắn cũng thật mỏng. Hắn quen ta từ lúc ta mới là một con bé ngốc nghếch, cùng ta chơi đùa mấy ngàn năm, vậy mà
chỉ mấy lời của ta cũng làm hắn đỏ mặt.
Ta thấy chặn lui Hổ Yêu
thành công, đắc ý dào dạt nói: “Tổng cộng không có mấy lượng thịt chim
nhạn, ta nghĩ ngươi có ý tốt tặng đến mới miễn cưỡng thu nhận, giờ lại
bảo thu chim nhạn liền có hôn ước với ngươi, chẳng lẽ ngươi khi dễ bản
tiên mới đến chưa hiểu nhân tình thế gian hay sao?”
Phía sau Hổ Yêu chúng yêu quái khe khẽ xì xầm.
Một con sói yêu tai to mặt dài đẩy đẩy báo yêu, thấp giọng nói: “Ta thấy
như vậy mà, phong tục ở thế gian, quả đúng là dùng chim nhạn làm vật
đính ước ấn định chuyện hôn nhân.”
Hổ Yêu quay đầu thấp giọng hỏi: “Thật sao?”
“Thật ạ!” – Sói yêu đáp lời chắc như đinh đóng cột vô cùng vang dội.
Hổ Yêu giận tái mặt, chỉ vào Ly Quang, quát to: “Tiên tử hối hôn, chẳng lẽ là vì tên Giao Nhân này?”
Ta xem xét đám yêu quái giữa sân một lượt, rồi đánh giá lực lượng bản
thân, ước chừng nếu đánh nhau cũng hơn có hơn sáu mươi phần trăm cơ hội
thắng, liền duỗi thẳng thắt lưng, ngẩng cao đầu, khẳng khái cười hì hì:
“Việc này không có liên quan gì đến Ly Quang. Theo lời thuộc hạ của Hổ
Vương, đưa chim nhạn chính là phong tục đính ước của phàm nhâ