
ây là Tam lang tự mình xin Nguyệt Lão buộc cho chàng và ta.
Không tin chàng thử nhìn trên cổ chân trái mình xem.”
Hắn ngờ vực đẩy áo choàng ra, kéo ống quần dài, đích thực nơi cổ chân ẩn hiện một
sợi tơ hồng mỏng manh, mơ hồ ẩn giấu dưới mạch máu hồng bên dưới da
thịt, màu sắc cũng không khác biệt lắm, bình bình thường thường, nếu
không tỷ mỷ quan sát cũng không dễ gì nhìn thấy.
Có tơ nhân duyên làm chứng, nét mặt hắn lập tức trở nên thân thiện hơn nhiều, dường như
đối với ta rất đỗi áy náy, gãi gãi đầu, bứt rứt nói: “Nhạc Kha trước đây lỗ mãng, không nên mạo phạm tiên tử, đây là Nhạc Kha vô lễ vô tri,
thỉnh tiên tử lượng thứ. Chỉ là Nhạc Kha đã quên chuyện ngày trước…”
Ta không đợi hắn nói xong, trong mắt đã bao phủ một tầng hơi nước, cúi đầu nói: “Tam lang không cần khó xử, chỉ là Thanh Loan muốn nhìn thấy
chàng, chỉ cần nhìn trộm thôi cũng được! Ta biết hiện giờ chàng ghét bỏ
Thanh Loan thân là Tu La công chúa, cùng với Thiên giới không đội trời
chung, vì vậy mới nảy sinh ý định muốn rời bỏ. Chỉ là Thanh Loan một
lòng si mê, chung quy muốn chàng và ta yêu thương gắn bó, cuối cùng
không thể cứ không rõ ràng như vậy mà coi nhau như người xa lạ, nên mới
thỉnh cầu phụ vương đồng ý cho ta đến gặp mặt chàng. Thấy chàng bình an
vô sự, ta cũng yên tâm rồi.” Vốn dĩ ban đầu là đùa giỡn, lạt mềm buộc
chặt, nhưng nói rồi nói lại không nén được bi thương trong lòng, từng
câu từng câu như đâm vào trái tim, rõ ràng so với sự thật cũng không có
gì khác. Nếu như Nhạc Kha quên lãng, Tu La phụ thân lại không đồng ý, ta với hắn đại khái chỉ có thể rơi vào kết cục chia tay mỗi người mỗi
ngã.
Nghĩ đến kết thúc đau lòng này, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
Hắn thấy ta khóc đến thương tâm, trên mặt liền có vẻ không vui, ta đang suy xét xem liệu có phải nước mắt của mình đã chọc giận hắn không thì hắn
đã bước tới ôm ta vào trong ngực, buồn bã nói: “Nàng đừng khóc, nàng
khóc lòng ta khó chịu lắm, rất không thoải mái.”
Trong lòng ta
vừa vui mừng vừa đau xót, nhân cơ hội ôm lấy hông hắn, đem nước mắt hung hăng chùi trên y phục của hắn, cánh mũi ngửi thấy mùi hoa thạch quỳnh
quen thuộc nơi lồng ngực, vô cùng mãn nguyện thầm nói: Tên nhãi này xem
ra vẫn còn chưa hoàn toàn quên ta, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì
khiến hồn phách của hắn không ổn định? Đợi ta xin Tu La Vương phụ thân
đem một hồn kia của hắn đặt vào người, nghĩ thấy chứng hay quên này sẽ
khỏi thôi.
Một lúc lâu sau, hắn dẫn ta vào phòng, lại cẩn thận
thay ta lau mặt mũi sạch sẽ. Kế đên kéo ta ngồi xuống giường, dịu dàng
nói: “Theo lời Thanh nhi nói, ta và nàng trước đây đã từng có quan hệ,
cũng làm ra..làm ra chuyện thân mật. Chỉ là sau đó vì sao lại chia
cách?”
Ta không biết lời này của hắn là thử thăm dò hay thật lòng muốn biết, nhưng cũng không nghĩ sẽ đem những chuyện trước đây tỉ mỉ kể lại. Thật ra không cần ta phải nói, người trong nhà hắn, bao gồm cả
Bích Dao, khẳng định cũng đã kể lại một câu chuyện cũ hoàn toàn không
giống với câu chuyện của ta, không khỏi lánh nặng tìm nhẹ, nhíu mi nói:
“Trên người chàng có đeo một báu vật, chàng biết không?”
Côn Lôn
kính chính là thần vật thượng cổ, có thể ghi nhớ mọi chuyện đã xảy ra
với hồn phách này, ngày nào đó hắn ở trong kính đương nhiên có thể nhìn
thấy rõ ràng tận mắt. Thật giả thị phi, còn cần ta phải nói sao? Sau này có Côn Lôn kính, đúng sai liền thấy.
Nhạc Kha cố gắng suy nghĩ
một hồi, chậm rãi lắc đầu: “Mẫu phi nói trước đây ta có một tấm Côn Lôn
kính, chỉ là tháng trước không cẩn thận làm mất rồi, vì vậy ta mới mắc
chứng hay quên này.”
Trong lòng ta thất kinh, hồn phách Nhạc Kha
không đầy đủ, Côn Lôn kính này trấn giữ ổn định hồn phách. Hiện thời
ngay cả Côn Lôn kính cũng mất rồi, nếu như ta không thể dụ hắn đến thành Tu La, đem một hồn kia của hắn nhập vào người, cũng không biết hắn liệu có thể tiếp tục ngây ngốc hay không?
Nhưng suy đoán này lại
không dám nói cho hắn biết. Hiện tại hắn không hiểu rõ sự tình, ta càng
không thể nói sự thật cho hắn, chỉ đành phải nghĩ cách khác. Vì vậy gật
gật đầu, hùa theo nói: “Tấm kính đó đích thực thần kỳ, trước đây chàng
luôn đeo bên người, có lúc còn cho ta mượn nữa, bản thân thì lại có chút hay quên.”
Lần đó lẽ nào chỉ dừng lại ở chuyện hay quên?
Chính xác là biến thành một đứa nhỏ vài tuổi, lại thêm chuyện đi lấy Tử mạch, bị lệ khí đả thương, ngây ngốc trở thành một đứa trẻ.
Hắn thầm
thở dài một hơi, có chút ủ rũ nói: “Ta cũng biết bản thân quên sạch
những chuyện trước kia. Nhưng quả thực không biết ngay cả Thanh nhi thế
nhưng ta cũng quên. Thật sự đáng đánh đáng phạt!” Duỗi cánh tay ra, rất
tự nhiên kéo ta vào trong ngực, lại nhẹ nhàng đặt môi lên trán ta, tựa
như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua liền dừng lại.
Trong lòng ta
dần dần trở nên ngọt ngào, cố ý ở trong ngực hắn cọ cọ. Cảm thấy nửa
người hắn cứng đờ, cuối cùng cúi xuống, hung hắn áp môi lên môi ta.
Đại não ta như thể có hàng ngàn hàng vạn con ong đang bay qua, vo ve vo ve, chỉ cảm thấy trên môi cực kỳ nóng rát.
Người ấy hôn ta, lại