
cúi đầu tỷ mỷ quan sát ta: “Khí sắc xem ra không được tốt lắm. Lẽ nào trong thành Tu La khổ cực lắm sao?”
Trong đầu ta cứ quanh đi quẩn lại ý nghĩ muốn dụ hắn đến thành Tu La để phụ thân phụ hồi hồn
phách còn lại của hắn, trị hết tật xấu hay quên này. Nghe thấy hắn nói
như vậy, sợ là hắn sẽ chán ghét thành Tu La, ngay cả mặt cũng quên đỏ,
giãy giụa khỏi lòng hắn, biện bạch nói: “Nhất định là chàng nghe mấy tin đồn không đúng. Tu La giới hơn Thiên Giới rất nhiều. Thường thường nửa
đêm luôn có nam nhi Tu La uống rượu thỏa thích ở đầu phố, tỷ thí tu vi,
người xem rất lâu cũng không chịu rời đi, náo nhiệt vô cùng. Tuy rằng
Thiên Giới nhìn nề nếp phồn vinh, nhưng cực kỳ lạnh lùng……”
Lại
nhớ đến hiện nay hắn là trưởng tử của Thiên Đế, ta nói như vậy là đã
ngang nhiên công kích Thiên Giới, không biết có khiến cho hắn phản cảm
hay không, vội vàng lén lút nhìn sắc mặt của hắn.
Hắn liên tục
gật đầu, đồng ý nói: “Cũng không biết vì sao, ta ở Thiên Giới vẫn luôn
cảm thấy lạnh lẽo. Giống như đã đánh mất linh hồn vậy.”
Lòng ta
bảo: ngươi vốn đã đánh mất linh hồn, hiện nay ngay cả chuyện mình hồn
phách không đủ cũng quên mất, mất Côn Lôn Kính, thật đúng là chuyện xấu
lớn nhất.
Hắn lại kéo ta vào trong ngực, dường như có chút đăm
chiêu nói: “Ta cảm thấy động tác này hình như đã làm trăm nghìn lần rồi
thì phải.”
Ta âm thầm đưa ánh mắt xem thường liếc nhìn hắn: Con
rồng ngốc! Cũng không biết nhà Đông Hải Long Vương đã nói gì với hắn,
nếu như giống toàn bộ những lời Bích Dao nói thì hắn không nên hoàn toàn không đề phòng ta như vậy.
Nhớ tới thân mẫu của hắn, lòng hiếu kỳ nổi lên, nói: “Nghe nói Côn Lôn Trắc Phi đã được cứu, bà là một tiên tử như thế nào?”
Nhạc Kha cúi đầu nhìn ta, lẩm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy, tình cảnh này tựa như giấc mộng, rất đỗi quen thuộc.”
Thuận thế hôn lên trán ta một cái, lại bị ta véo mạnh vào khủy tay nên đau
đớn kêu thảm thiết một tiếng, bỗng nghe ngoài cửa có người nói: “Tam ca, sao vậy?”
Nghe giọng nói đó đúng là của Bích Dao. Lúc ta rời
khỏi hoa viên thì nàng đang ngồi ngẩn người trên bàn đu dây, sao nháy
mắt đã đuổi theo đến đây rồi.
Ta tránh khỏi lồng ngực của hắn,
lập tức muốn phá cửa sổ mà đi, Nhạc Kha đã nói: “Không có chuyện gì,
tiểu muội đến có việc sao?”
Bàn tay hắn kéo ta lại, thì thầm vào ltai ta: “Nàng muốn đi đâu?”
Hơi thở của hắn phả bên tai, mùi hương ấm áp hun đúc người, hai má ta nóng
lên, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, lại nhất thời tránh
không thoát, vội vàng hóa thành một con cá nhỏ, chui vào trong cổ áo của hắn, tuy rằng là thân cá, nhưng khi vảy cá lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp của hắn vẫn khiến ta cảm thấy rùng mình, chỉ vì hiện nay đang trong
hình dáng một con cá, nếu giờ phút này hóa thành người, sợ là gò má sớm
đã đỏ bừng
Bên tai nghe thấy cửa phòng kêu “kẹt” một tiếng, Bích
Dao chậm rãi đi vào, tiếng bước chân từ bốn phía vọng lại, nghi hoặc
nói: “Tam ca, muội nghe thấy tiếng huynh kêu rất thảm thiết, thực sự
không có chuyện gì sao?”
Ta chỉ thấy khối da thịt kề sát ta lập
tức cứng rắn như nham thạch, hắn lại thản nhiên nói: “Tiểu muội xảy ra
chuyện gì, sao gấp rút đuổi theo như vậy?”
Nói xong đứng dậy, ta
từ cổ áo của hắn vụng trộm ló đầu ra xem, hắn đã bước đến bên cạnh bàn,
tay trái nâng mâm đựng trái cây trên bàn lên, ngón giữa tay phải nhẹ
nhàng búng vào đầu ta, ta choáng váng hoa mắt ngã ra sau, lại tựa vào
lòng hắn.
Cũng không biết Bích Dao có nhận trái cây kia hay
không. Lòng ta vẫn nhớ đến chuyện mình đang làm nên lại thăm dò từ từ
bơi lên, hắn đè một tay ở bên ngoài, lòng bàn tay vừa vặn phủ xuống vây
ta lại, chỉ nghe Bích Dao lo lắng nói: “Tam ca, ngực huynh không thoải
mái sao?”
Ta ở trong lòng bàn tay hắn đang hung hăng vẫy đuôi, liều mạng giãy giụa, hắn càng ôm chặt ngực, nói: “Không sao.”
Bích Dao nói: “Trắc Phi nương nương cũng biết huynh mắc thêm bệnh này?”
Không đợi Nhạc Kha trả lời, nàng lại cúi đầu nói: “Bà ấy tất nhiên là không
biết. Hồn phách Tam ca tuy rằng là con trai của bà ấy, nhưng thân thể
này cũng do phụ vương cùng mẫu phi che chở mới lớn thành người. Muội vốn đang nghĩ, Đông Hải Long Vương chuyển phủ đệ, Tam ca sẽ không trở về,
nào ngờ Trắc Phi nương nương thông tình đạt lý, chẳng những đồng ý cho
Tam ca về nhà trợ giúp phụ vương dời phủ, còn cho Tam ca giữ danh phận
Tam long tử, vẫn là con trai của phụ vương và mẫu phi.”
Ta thầm
nói: Trắc Phi nương nương này chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu như còn
chưa nghĩ thông suốt, nhìn nhận con sẽ tuyệt đường lui của hắn, có lẽ sẽ hết đường cứu chữa. Tuy rằng Đông Hải Long Vương sử dụng chiêu hồn đại
pháp chiêu gọi hồn phách của Nhạc Kha, nhưng nếu lúc đầu ông ấy không
dùng thuật chiêu hồn, linh hồn vô chủ này của Nhạc Kha phiêu tán trong
tứ hải, sớm muộn gì cũng có ngày hồn phi phách tán, không biết tung
tích. Theo lý bà ấy nên cảm tạ phu thê Đông Hải Long Vương.
Tay
Nhạc Kha vẫn ấn giữ ta, khẽ cười nói: “Phụ vương mẫu phi lo lắng nhiều
rồi. Mẫu phi huynh…… Mấy vạn năm nay bà luôn sống khổ cực, chẳng qua