
chưa lâu, ta đã hưng phấn chạy ra chào
hỏi: “Ly Quang, hôm nay Đan Chu và Lăng Xương đại hôn, chi bằng chúng ta cũng đến nhìn thử xem?”
Hắn lắc đầu: “Làm càn! Thanh nhi, hiện
giờ nàng đã là Tu La công chúa. Tộc Tu La và Thiên giới đánh nhau mấy
vạn năm, nếu người Thiên giới biết nàng đến, lẽ nào lại khoanh tay đứng
nhìn?”
Ta vừa kéo hắn ra ngoài, vừa phân tích cho hắn: “Thiên
giới cưới dâu linh đình biết mấy, ta lẽ nào lại có thể không đi xem náo
nhiệt? Cùng lắm thì đứng xa một chút, nhìn đoàn đưa dâu, dính ké chút
không khí vui mừng cũng được mà.”
Hắn bị ta kéo đi không có cách
nào phản kháng, đành phải rời thành Tu La, nổi lên mặt nước, ngồi trên
đám mây mà ta gọi đến hướng núi Đan Huyệt mà đi.
Đằng vân đến
cách núi Đan Huyệt một khoảng, Ly Quang ngồi trên mây quan sát một hồi,
khuyên nhủ: “Thanh nhi, ta thấy đây chính là núi Đan Huyệt, nếu để dì
nàng phát hiện nàng — A, nàng xem trên chín tầng trời là gì vậy?”
Để dì phát hiện, bà có thể làm gì được ta? Với tiên lực hiện giờ của ta,
bà muốn một chưởng hạ thủ với ta cũng đã là chuyện không thể rồi a. Ta
quay đầu nhìn, chẳng qua là bách điểu hướng hạ, tiên tư diệu ảnh, ở trên bầu trời núi Đan Huyệt nấn ná không đi, cảnh tượng này nghe nói lúc Đan Chu sinh ra cũng đã từng xảy ra một lần, sớm đã chẳng phải chuyện gì
mới mẻ .
Nhưng Ly Quang sống dưới biển sâu đã lâu, có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy cũng không dễ dàng gì.
Ta ngồi trên đám mây, lấy ra vò rượu trong tay áo, Ly Quang mở to hai mắt, phì cười: “Thanh nhi, nàng chuẩn bị kỹ thật đấy…Chuẩn bị đầy đủ thế
này, lẽ nào sắp sửa đi đạp thanh?”
Ta nhìn Phượng Dực Nhai bên
dưới đám mây, sườn núi đá xanh, cổ thụ um tùm, lòng bỗng trở nên buồn
bã, vật đổi sao dời không ai có thể ngăn lại, sau này sợ là ta sẽ chẳng
còn cơ hội quay lại chốn này. Hôm nay coi như là lời cáo biệt với quá
khứ.
Niệm một câu quyết, tiện tay biến ra hai cái chung nhỏ, mỗi
người một chung, cười nói: “Hôm nay Đan Chu xuất giá, ngươi với ta không thể xin được chung rượu mừng, rượu trong thành Tu La có thể dùng được
không?”
Khóe môi Ly Quang hàm chứa ý cười, khe khẽ gật đầu, tiếp
chung rượu một hơi uống cạn, lại nhìn hai gói điểm tâm ta móc ra từ
trong ngực, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Ngay cả điểm tâm cũng
chuẩn bị. Còn gì nữa không, nhanh nhanh bày ra đi, để ta đỡ phải đông
suy tây đoán.”
Ta cười cười lôi mọi thứ ra, một bọc mơ khô, một
túi hạt dưa, bốn quả trái cây, hai chén đồ ngọt, ba trái đào, một ít mứt hoa quả…Càng lôi ra đôi mắt Ly Quang càng mở lớn, cuối cùng là đập tay
xuống đất cười to: “Thanh nhi, nàng mang theo mấy thứ này, phải chăng có hảo ý không tốt lành gì?” Quả thực là hơn vạn năm lần đầu tiên thấy hắn cười đến luống cuống thế này.
Ta đem mọi thứ đếm qua một lượt:
“Chỉ là ít đồ ăn vặt, cũng chẳng phải thứ lợi khí giết người gì, hảo tâm không có ý tốt là thế nào?”
Hắn một tay chỉ thức ăn, một tay sờ bụng: “Còn nói không có hảo tâm không có ý tốt, rõ ràng là ngồi trên mây chờ xem kịch hay.”
Ta cho một viên mứt hoa quả vào miệng, không thèm chấp nói: “Chẳng qua là
ra ngoài khuây khỏa, muốn xem kịch cũng phải có kịch mới được chứ.”
Mây bay chầm chậm, lướt qua trên từng tấc đất mà ta đã từng sinh sống, từng đi qua, ta cho rằng đấy là người thân máu mủ ruột thịt, muốn gần gũi mà không được, hiện giờ sớm đã như người xa lạ. Sự khuất nhục của một đứa
trẻ còn ít tuổi, cũng giống như phù quang thoáng qua, cuối cùng đều bị
chôn vùi trong dòng sông thời gian, không còn nhớ nữa, năm tháng hữu
hạn, cuộc đời như giấc mộng.
Đại hỷ của Điểu tộc
công chúa Đan Chu, hỉ thước toàn tộc đều đến, bắc một chiếc cầu hỉ thước lênThiên giới. Bách điểu đưa dâu, con đường trải dài vạn dặm, nghìn dặm đều đỏ rực một màu, dì nắm tay Đan Chu, theo sau là tì nữ thiếp thân
Hồng Oanh, từng bước từng bước bước lên chiếc cầu, hướng phía Thiên giới mà đi.
Ta với Ly Quang ngồi trên đám mây, đằng vân yên lặng bám
theo. Hôm nay bầu trời không mấy quang đãng, mây từng cụm từng cụm che
lấp, trái lại rất có lợi cho hai người chúng ta, giấu mình trên tầng mây dày, nhìn xuống chiếc cầu đón dâu bên dưới, chỉ cảm thấy cực kỳ hưng
phấn. Ly Quang nhìn hết nửa ngày, cảm thán nói: “Điểu tộc chỉ có một vị
công chúa, hỷ sự quả nhiên long trọng. Thanh nhi có hâm mộ không?”
Thái tử điện hạ mặc dù dung mạo xuất chúng, địa vị tôn quý, nhưng…nghĩ tới
hắn còn chưa thành thân đã muốn nạp Trắc phi, không biết chung tình là
gì, cười lạnh nói: “Nghi thức cưới gả này chỉ là làm cho người ngoài
xem, cảnh tượng càng long trọng, tương lai vạn nhất phu thê bất hòa, lại càng trở thành trò cười. Nếu cả hai lưỡng tình tương duyệt, há lại quan trọng mấy nghi thức này?”
Ly Quang tựa như có điều suy ngẫm liếc nhìn ta, thở dài nói: “Tương lai cũng không biết người nào có phúc…”
Đột ngột ngậm miệng không nói.
Ta đang mò mẫm một quả trái cây
trên đám mây rồi đưa lên miệng cắn, thấy hắn cảm thán thế này, cười nói: “Đan Chu đương nhiên có phúc rồi, chẳng qua phúc khí này liệu có thể
kéo dài cả đời hay không, trước mắt còn c