
hưa thể nào kết luận được.” Ăn
xong rồi tiện tay vứt đi, không ngờ dạo gần đây tiên lực tăng vọt, vẫn
chưa luyện được cách khống chế nhuần nhuyễn, hạt quả rơi xuống, không
khéo “cóc cóc” nện mạnh lên đầu của một con hỉ thước.
Con hỉ
thước này đang chuyên tâm chuyên ý vào việc lấy thân bắc cầu, “ai ui”
một tiếng liền ngã xuống, đợi đến lúc nó hốt ha hốt hoảng lại vỗ cánh
bay lên thì nơi đó của cây cầu đã bị đứt đoạn, vừa vặn lúc Đan Chu và dì tiến đến chỗ đó, cầu hỉ thước đã đứt, rõ ràng có chút không may mắn,
gương mặt phù dung của dì lập tức trầm xuống. Lại thêm loài chim hỉ
thước này từ khi sinh ra đã thích chiêm chiếp, chỉ trích con hỉ thước
làm đứt đoạn cây cầu, cuối cùng là quên mất nhiệm vụ.
Con hỉ
thước nhỏ đó sợ hãi rụt cánh lại bên người, không dám tiến lại gần đồng
bạn. Có lẽ bởi hôm nay là đại hỉ, dì không muốn nổi trận lôi đình nên
cắn răng nhịn xuống, quát: “Còn không nhanh bắc cầu?”
Ta bò lên
trên đám mây nhìn xuống bên dưới, Đan Chu đã giậm chân, thiếu điều phát
khóc, tay áo vung lên liền đem con hỉ thước nhỏ đó quấn trong một lớp sa mỏng, nện một cái choáng váng mặt mày, con hỉ thước nhỏ lảo đa lảo đảo
rơi xuống hạ giới.
Ta che miệng căn dặn Ly Quang: “ Ngươi ở lại
đây, đừng gây tiếng động.” Hóa về chân thân đuổi theo con hỉ thước nhỏ
kia, một tay đỡ lấy ôm nó vào trong ngực, hướng phía nó thổi một luồng
tiên khí, lúc bay đến giữa không trung đã nghe Đan Chu lớn tiếng thét
chói tai: “Thanh Loan, quả nhiên là ngươi! Mẫu thân, người không giúp
con trừng trị con tiện điểu kia! Ả không gả được cho Thái tử điện hạ
liền muốn phá hoại hôn lễ của nữ nhi.”
Cái này là từ đâu mà nói vậy?
Trời cao tại thượng, bổn tiên mặc dù đôi mắt không đẹp cho lắm, nhưng vẫn
trong suốt rõ ràng, thị lực cực tốt, chưa có bị mù mà đem tâm tình nhi
nữ sai lầm đặt ở trên người con rồng phong lưu Lăng Xương kia.
Ta hóa về hình người, nâng con chim hỉ thước nhỏ có chút ngượng ngập, cười nói: “Đan Chu đừng giận, Thanh Loan chỉ là chưa từng nhìn thấy Tiên
giới gả con, vì vậy hôm nay tiến đến góp vui. Không ngờ vừa mới ăn xong
trái cây, cái hột lại không cẩn thận nện trúng đầu của con chim hỉ thước nhỏ này, mới làm đứt cầu hỉ thước. Hôm nay là ngày đại hỷ, tỷ ngàn vạn
lần đừng có nổi giận!”
Dì lạnh nét mặt, lạnh lùng nói: “Thanh
Loan, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Hủy đi Trấn tiên tháp chí bảo của Thiên giới, chính là tội chết.”
Không biết vì sao, trước đây ta luôn
cảm thấy dì đoan cẩn nghiêm trang, công tư phân minh. Nhưng hiện thời dì nói lời này, ta chỉ muốn cười, cợt nhả nói: “Thái tử điện hạ nhốt Thanh Loan trong tháp, mang theo bên mình. Nhưng bên trong tháp bốn bức tường đều trống rỗng, nán lại ở đó vừa quái dị lại vừa buồn tẻ, Thanh Loan
liền tìm cách thoát ra, trở về nhà.”
“Về nhà- -“ Dì thất thanh nói: “Về nhà nào?”
Ta thu ngón tay lại, gảy gảy cái đầu của con hỉ thước nhỏ, nhàn nhã nói: “Đương nhiên là về thành Tu La, nhà của phụ thân rồi.”
Con hỉ thước nhỏ sợ hãi mở to mắt, trong mắt rõ ràng đã bị che lấp bởi một tầng hơi nước.
Sắc mặt dì lập tức trắng bệch, tức giận nói: “Ngươi đồ không hiểu chuyện
này. Tộc Tu La và Thiên giới oán hận chất chồng, cũng không có khả năng
hòa giải. Ngươi thế nhưng lại muốn trở về thành Tu La, là muốn chết
không chỗ chôn thân sao?”
Nếu là trước đây, lời này đương nhiên
sẽ khiến ta cảm động, chỉ cho rằng dì vì suy nghĩ cho ta. Nhưng từ sau
khi bị bà đả thương ở Thiên giới, đối với bà, ta cũng chẳng còn trông
mong điều gì, lập tức khẽ cười nói: “Dì nói lời này là thế nào? Thanh
Loan và phụ thân ở trong thành Tu La cũng không biết cuộc sống hàng ngày qua nhanh như thế nào. Phụ thân thương con còn không hết, lẽ nào lại để Thanh Loan gặp nguy hiểm? Lại nói, Thanh Loan nếu đã là công chúa của
tộc Tu La, con gái của Tu La Vương, đương nhiên sẽ cùng người cùng tiến
cùng lui, cùng đồng hoạn nạn. Sau này nếu có bất trắc, có thể chết cùng
phụ thân, đó cũng là nguyện ước trong mơ của Thanh Loan!”
Hồng Oanh đứng sau dì và Đan Chu sắc mặt trắng bệch, nếu ta đoán không lầm, trong mắt rõ ràng đều là nét lo lắng.
Đan Chu ngẩng đầu sốt ruột nhìn sắc trời, thúc giục nói: “Mẫu thân, chi
bằng người một chưởng đánh chết ả rồi chúng ta nhanh lên đường.”
Hồng Oanh cực kỳ hoảng sợ, đương lúc muốn mở miệng, dì dã lạnh lùng nói:
“Chu nhi, hôm nay chính là ngày đại hỷ của con, không nên gây ra nhiều
việc. Con a đầu xuất hiện lúc này, nếu như con dây dưa với nó, chính là
đúng ý của nó. Nhanh nhanh đi thôi!”. Nói rồi thúc giục thước điểu dựng
lại cây cầu mới, con hỉ thước nhỏ ở trong tay ta run lẩy ba lẩy bẩy ,
dáng vẻ muốn xuống dưới bắc cầu nhưng không dám, đôi mắt nhìn suýt nữa
thì phát khóc.
Trong lòng ta thầm bội phục dì và Đan Chu suy bụng ta ra bụng người, áp đặt đại tội phá hỏng hôn lễ của Đan Chu cho ta.
Nhưng biện giải cũng vô ích, bất luận ta nói thế nào đi nữa, nghĩ thấy
hai người họ cũng không tin, hà tất gì phải hao tốn nước bọt? Mỉm cười
tự giễu, ta xoa xoa đầu con hỉ thước nhỏ, an ủi nó: “Ngươi có xuống cũng chẳng thể nhận được sự yêu