
múa vuốt trước đây thế nhưng lại xinh đẹp ngoan
hiền thế này,theo khuôn theo phép đến độ cửa cung cũng không chịu ra một bước?”
Lời này của hắn quả thật không có gì sai, nếu không phải
hắn nhắc nhở, ngay đến bản thân ta cũng sẽ nhanh chóng quên mất tính
cách đanh đá lại tùy tiện đó. Có lẽ hiện giờ được ở bên cạnh Tu La Vương phụ thân, mọi chuyện đều có người yêu thương lo lắng, phàm là những
chuyện nhỏ nhặt như miếng ăn miếng uống người cũng muốn quan tâm, quả
thật không cần ta phải tranh giành hay suy tính, tính cách này cũng dần
dần bị bỏ bớt, mọi thứ càng lúc càng trở nên tự nhiên, đối với người bên cạnh càng thu lại sự đanh đá, cũng không nhìn thấy được tính cách nanh
nọc năm nào.
Ta không chút để ý châm chích lại: “Lẽ nào Thái tử
điện hạ nghe nói các cô nương ở thành Tu La yêu kiều mỹ mạo nên mới nảy
sinh ý định muốn làm quen? Nhưng vì có chút ngượng ngùng nên mới muốn
kéo ta theo làm bình phong?”
Nữ tử Tu La cũng như Giao nương đều xinh đẹp có tiếng, khắp tứ hải tam giới cơ hồ một chín một mười.
Ly Quang cười mà như không cười nói: “Ngày ấy, Thanh nhi hát một khúc ca
hay, dáng múa tuyệt diệu thần tiên, Giao nương và các thiếu nữ Tu La sớm đã không sánh bằng, trong mắt Ly Quang lẽ nào còn có thể nhìn thấy mỹ
nhân nào khác?”
Ta chỉ vào mắt hắn, cười không ngớt: “Tu La phụ
thân mắt kém, nói mấy lời này còn được, ta với ngươi biết nhau đã mấy
ngàn năm, thế nhưng hôm nay lại nói ra lời này, thật sự khiến người khác không thể ngờ tới. Trước đây chỉ nói ngươi là Giao nhân, không thể đằng vân tạo sương, bây giờ xem ra ngay đến đôi mắt cũng hỏng rồi.”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trong mắt cuồn cuộn sóng lớn, giống như có ngàn vạn
lời muốn nói, cả ta cũng cảm giác được sóng ngầm trong đó, thế nhưng hắn lại ôm ngực cười khổ: “Ta chẳng những mắt mù, sợ là ngay đến tim cũng
mù rồi.”
Ta chỉ thấy lời này của hắn có thâm ý, cần phải hỏi cho
kỹ càng, nhưng lại nhớ tới lúc ở Thiên giới hắn từng cầu hôn ta hai lần, vạn nhất nhắc lại chuyện cũ, trái lại sẽ cực kỳ cực kỳ không tốt chút
nào. Trong lòng ta vẫn luôn đối đãi với hắn như huynh trưởng, nếu như
cầu hôn bị từ chối, hắn sẽ xa lánh ta, không thân thiết như trước, trong lòng ta nhất định sẽ thương cảm. Vì vậy liền vội vàng đem những lời này giấu đi.
Sau đó ngẫm lại, xét cho cùng không phải là kế sách về
lâu về dài, vẫn nên tìm một cơ hội tốt sẽ thử nói chuyện rõ ràng với
hắn. Nhưng lần này gặp lại, hắn cũng không hề đề cập tới, khiến ta không có cách nào mở miệng.
Vì ta với Ly Quang giao tình rất tốt, hai
ngày này phụ thân cũng chưa từng ngăn cản ta xuất cung, mỗi đêm khi ta
quay về đều nhìn thấy bóng người cô độc lạnh lẽo phê duyệt sách nghị
trong Tư Hoàng Điện.
Ta nói ở lại trong cung cùng người, người
lại nhíu đôi mắt hằn tia máu lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Loan nhi từ bé đã xa nhà, ở trong thành Tu La cũng không có bạn bè, khó khăn lắm mới
có được người hợp ý, lại là bạn cũ đến thăm nên càng phải đi với bạn
nhiều một chút, sẵn dịp giải tỏa tâm trạng.” Lại thăm dò nói: “Phụ thân
thấy Giao nhân Thái tử này đối với Loan nhi thật sự rất dụng tâm?”
Ta tiến lên ôm chặt cổ người, tựa vào lưng người làm nũng: “Phụ thân nói
gì vậy? Nam nhân tốt thế nào trong mắt Thanh Loan cũng không bằng một
phần mười của phụ thân.” Nhìn thấy phụ thân anh minh thần võ lúc nghe
được lời nói ấu trĩ như vậy thế nhưng khóe môi lại nhếch lên, mang chút ý cười. Ta tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng lại nói: “Ly Quang với Loan nhi kết bạn với nhau suốt mấy vạn năm, cho nên quan hệ hơi tốt một chút mà
thôi. Mặc dù hắn từng nhắc đến chuyện hôn sự với Loan nhi, nhưng lệnh
cha mẹ, hơn nữa Loan nhi cũng chẳng dễ gì mới được ở cùng phụ
thân, chuyện hôn sự đương nhiên muốn phụ thân định đoạt.”
Người
giống như hoàn toàn không tin, lại tựa như hết sức xúc động, nói: “Hôn
sự của Loan nhi…thật sự đồng ý để phụ thân quyết định?”
Ta kinh
ngạc nói: “Lẽ nào tộc Tu La ta không có tập tục này? Con thấy mấy tộc
khác hôn sự đều là nghe theo lệnh cha mẹ, lẽ nào tộc ta không giống
vậy?”
Người lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là phụ thân không cho rằng Loan nhi đồng ý để phụ thân xen vào chuyện hôn nhân.”
Ta cọ cọ má trái của mình lên gò má phải người, vô cùng thân thiết nói:
“Loan nhi chỉ muốn phụ thân vui vẻ nở nụ cười . Nam nhân tốt thế nào
cũng đều không quan trọng bằng phụ thân.”
Ý cười trên mặt người
vừa chua xót vừa ấm áp, vừa cười vừa đẩy ta: “Thời gian cũng không còn
sớm, mấy ngày gần đây con cùng với Ly Quang Thái tử đi dạo khắp nơi,
cũng đã làm tốt vai trò chủ nhà.”
Ta với Ly Quang ở trong thành
Tu La đi loanh quanh suốt hai ngày, sang ngày thứ ba, vừa vặn là ngày
thành thân của Đan Chu và Lăng Xương Thái tử. Trong đầu ta nổi lên ý
nghĩ muốn tham gia náo nhiệt nên càng đứng ngồi không yên. Đợi đến khi
Ly Quang đến, ta đã gom được một vò rượu trong tẩm điện của Tu La Vương
phụ thân cùng hai đĩa bánh ngọt, chắc chắn là vì ta mà chuẩn bị chút đồ
ăn vặt, lén lút nhét vào trong tay áo, khi nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn
còn đứng bên ngoài Tư Hoàng Điện