
hắn đã rời khỏi điện các nơi thiết yến, trên trời trăng tròn
vành vạnh, cung nhân bám theo xa xa ở phía sau, hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, giang hai tay ôm chặt ta vào lòng, chống đầu lên trên
đỉnh đầu ta, buồn bã thở dài: “Nàng không biết, ta bất hiếu biết bao
nhiêu. Lúc phụ vương muốn ta mang theo lễ vật và mỹ nhân đến thành Tu
La, ta liền nghĩ, nghe nói Tu La Vương rất mực chung tình, chẳng qua là
mấy nữ tử có chút tư sắc, người lẽ nào sẽ đặt ở trong lòng? Đừng nói đến mấy thứ tài sản bảo ngọc này, sợ là sớm đã bị người coi như rác rưởi.
Nhưng mà Thanh nhi, ta vẫn kiên quyết đến đây. Vừa nghĩ đến việc nói
không chừng ở thành Tu La sẽ gặp được nàng, trong lòng liền vui mừng
không thôi, khó mà bình tĩnh lại được. Kỳ thật ngay đến ta cũng không
nghĩ sẽ đề cập đến chuyện kết đồng minh.”
Ta biết chuyện kết đồng minh này phụ thân tuyệt nhiên sẽ không đáp ứng. Ly Quang sinh ra đã
thông tuệ, được người bên cạnh phân tích giảng giải, trong lòng đương
nhiên cũng hết sức rõ ràng, biết chuyện này không dễ dàng gì. Vỗ vỗ tay
an ủi hắn, nói: “Phụ thân luôn luôn có chủ kiến của người, chuyện nhỏ
người còn có thể nghe ta, nhưng chuyện lớn cũng sẽ không để ta có thể
chi phối.” Không thể giúp hắn, trong lòng nói chung không khỏi có chút
áy náy.
Ý cười bên khóe môi Ly Quang ngày càng rõ nét, thấu tình
đạt lý đáp: “Chuyện này Tu La Vương cũng sẽ không đồng ý, chẳng qua là
phụ vương đơn phương đề nghị mà thôi. Ta đi chuyến này cũng chỉ là mượn
cớ. Nếu thật sự đánh nhau….” Nét mặt hắn bỗng dưng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng qua là lạm sát vô tội mà thôi!”
Bầu không khí đột nhiên
trở nên trầm lặng. Ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, vì để hắn yên lòng, bất ngờ nói: “Ngươi yên tâm, sắp tới Thiên giới nhất định sẽ
không kéo quân đến Đông Hải hạ chiến thư.”
Hắn cười nói: “Nàng chẳng qua mới rời Thiên giới được mấy ngày? Đã học được lời nói dối gạt người rồi?”
Ta chỉ vầng trăng sáng trên cao, cười nói: “Nhìn đi, ba ngày nữa chính là
hôn lễ của Lăng Xương Thái tử Thiên giới và Đan Chu, ngày tháng sớm đã
định rồi. Lẽ nào có thể trước đại hôn của Thái tử Điện hạ mà đến Đông
Hải đánh nhau?”
Lần này Ly Quang đảm
nhận trọng trách đàm phán hòa bình, đáng lẽ nên cùng phụ thân và các văn thần võ tướng trong tộc Tu La ở Thất Diệp Đường thương thảo chuyện ký
kết đồng minh, nhưng hắn từ sau cái đêm say chuếnh choáng đó, hai ngày
liên tiếp chỉ ở bên cạnh ta loanh quanh trong thành Tu La, một lần cũng
chưa từng xin gặp mặt Tu La Vương phụ thân.
Thành Tu La trải dài trăm vạn dặm, sung túc phồn hoa còn hơn cả Thiên giới.
Thiên giới điện các hoa lệ hùng vĩ, các vị Tiên quân Thần quân luôn luôn
nghiêm cẩn, ngay đến cung nga tiên thị cũng đa phần bình thanh tĩnh khí, ít thấy dáng vẻ tươi cười. Nhưng trong thành Tu La lại như kinh kỳ nơi
phàm gian, náo nhiệt ồn ào, ngày cũng như đêm.
Nam tử thành Tu La ai nấy đều vạm vỡ phóng khoáng, thích uống rượu mạnh, có lúc nửa đêm
trong thành còn có nam tử tộc Tu La uống say rồi tỷ thí với nhau. Lúc
thân thể phụ thân còn chưa khỏe, ta ngày đêm đều ở cạnh trông người,
chưa từng nửa đêm còn tùy ý lang thang trong thành. Sau này khi thân thể phụ thân đã bình phục, người lại canh ta rất chặt, cười nói bởi bản
thân sinh được một nữ nhi rạng rỡ chói mắt như minh châu, nếu không giấu kỹ một chút, bị con của mấy lão thần trong thành nhìn thấy, nhất định
sẽ nảy sinh tâm tư khao khát, muốn đến đề nghị kết thông gia, tránh để
lúc ấy người phải khó xử. Cho nên ta cũng vì vậy mà bị cấm túc trong
cung.
Trong lòng ta trộm cười phụ thân đường đường là Tu La Vương cũng có lúc nhìn lầm, rõ ràng ta mặc một chiếc áo xanh đầy bụi bặm hết
sức khó coi, nhưng trong mắt người lại xinh đẹp như minh châu, muốn cất
muốn giấu đi, rõ ràng là mắt không tốt cộng thêm thiên vị mới đi tới kết luận này.
Nhưng đây cũng coi như là lời khen ngợi nên cũng để tùy người, trong lòng đắc ý ngọt ngào, lý nào còn truy hỏi tới cùng?
Mặc dù ta tự do thoải mái đã quen, lần này cũng không biết là do có phụ
thân ở bên cạnh hay vì thật sự lông bông bên ngoài đã mệt, thế nhưng ở
trong cung cũng thấy có chút thú vị, chưa từng nảy sinh ý niệm ra khỏi
cung dạo chơi.
Mỗi ngày sau khi rời giường liền cùng phụ thân
dùng bữa sáng, kế đó lại bị người kéo đến Thất Diệp Đường nghị sự, buổi
chiều nghỉ ngơi một chút rồi lại giúp người đưa ra sách nghị.
Phụ thân luôn nói bản thân bệnh mới khỏi, nếu ta có lòng hiếu thảo, vậy thì thay người gánh vác chính vụ. Vì vậy mấy ngày trước đó từ khi quay về,
quả thật chưa từng nhàn nhã như hai ngày nay.
Lúc Ly Quang đề
nghị đi các nơi trong thành Tu La dạo chơi, ta có chút kinh ngạc nói:
“Chẳng qua là mấy con phố bán hàng ăn với đồ chơi, có gì mà tham quan?”
Hắn đặt tay lên trán ta sờ một hồi, mát lạnh đến độ ta rụt người lại một
chút, gạt tay hắn ra, giả vờ tức giận nói: “Làm gì vậy? Muốn tính toán
chọc ghẹo gì ta sao?”
Hắn hoàn toàn không chút để ý, mỉm cười cẩn thận quan sát ta, thở dài nói: “Lẽ nào Thanh nhi đổi tính rồi? Tiểu a
đầu luôn giương nanh