
dù nhận lễ vật Ly Quang dâng tặng, nhưng lại đem mấy Giao
nương trả về, chỉ nói các nàng xa nhà đã nhiều ngày, thành Tu La và
thành San Hô khác nhau khá nhiều, vẫn là quay về nhà thì hơn.
Lại sai Phương Trọng chuẩn bị phần đại lễ gửi tặng Giao Vương, thản nhiên
nói: “Ly Quang Điện hạ có điều không biết, tộc Tu La và Thiên giới oán
thù mấy đời liên tiếp, lẽ nào lại có thể liên lụy đến Giao Vương? Theo
như Bổn Vương thấy, minh ước này vẫn không kết thì hơn.”
Những
ngày Ly Quang ở lại thành Tu La, mấy Giao nhân đi cùng chỉ nói hắn và ta rất mực thân thiết, đương nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này,
không ngờ phụ thân giáp mặt từ chối, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Trái lại Ly Quang áo trắng như tuyết, cả người như vầng trăng sáng, vẫn như
cũ khẽ mỉm cười: “Tu La Vương không cần áy náy, chuyện kết minh ước vốn
dĩ không nên miễn cưỡng. Lần này tiểu vương đến đây cũng chỉ vì ngưỡng
mộ phong thái của Tu La Vương nên thành tâm đến bái phỏng. Lại thêm Tiểu Vương cùng Loan công chúa chính là bạn cũ thâm giao, hiện giờ xin bái
biệt Tu La Vương và Công chúa điện hạ.”
Ta bị hắn xưng hô thế
này, cảm thấy không thể nói rõ được tư vị kỳ lạ thế nào, chỉ thấy so với trước đây lạ lẫm hơn rất nhiều. Nhưng hắn đã chậm rãi hướng ta nở một
nụ cười, trong lòng không khỏi thư thái nhẹ nhõm.
Ta xin phụ thân cho phép đi tiễn Ly Quang. Người phái một đội nam tử Tu La đi theo bảo
vệ ta, ta cười người lo lắng thái quá, người chỉ nói: “Tình thế hiện giờ xem ra không giống với trước đây. Thiên giới mặc dù hỗn loạn, nhưng vạn nhất Thiên đế mượn dịp này gây rối, không thể không phòng.”
Ly
Quang cũng không chịu để ta đi tiễn, từ chối một hồi lâu, cuối cùng
không chịu được ta hết lần này đến lần khác hết mực năn nỉ, mới cùng với Giao nhân và thủ vệ Tu La rời khỏi thành Tu La.
Ta với hắn đi
phía trước, những người khác nối gót theo sau cách đó khoảng một trượng, lướt nước mà đi. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn mới nói: “Thanh
nhi, lần này từ biệt, cũng không biết đến khi nào gặp lại, ta…Trước đây
ta lỗ mãng, chỉ mong ở cùng với nàng, nhưng tình thế hiện nay, ngay đến
bản thân ta cũng không biết sau này phải làm thế nào, chỉ hi vọng nàng
ghi nhớ tâm ý của ta, tương lai sau này…nếu còn có tương lai…”
Mấy ngày nay làm bạn với hắn càng khiến ta luyến tiếc khoảng thời gian
trước đây. Lúc đó tự do thoải mái, hai bên đều không bị quá nhiều ràng
buộc. Không như bây giờ, Nhạc Kha quay về Thiên giới, Giao tộc và Thiên
giới đại chiến, chưa phân thắng bại. Tộc Tu La và Thiên giới lại mấy đời liên tiếp kết thù kết oán, ba người chúng ta tụ tập gặp gỡ rõ ràng đã
là chuyện không có khả năng. Mỗi lần nghĩ tới, chung quy đều khiến ta
băn khoăn, không biết phải làm thế nào.
Có lúc ta nảy sinh tư
tâm, hi vọng Nhạc Kha chưa từng gặp lại Thiên đế, vẫn chỉ là Đông Hải
Long Tam Thái tử. Dù gì Đông Hải Long Vương long tử đông đúc, giống như
Điền Trì Giao Vương, long tử sau khi trưởng thành đa phần đều định cư
nơi ao hồ sông ngòi của mình, ta với hắn ngược lại còn có dịp gặp gỡ.
Bây giờ cảm khái hối hận vô vàn, cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Có lúc lại nhớ tới tình cảnh bi thảm của Côn Lôn Trắc Phi, chỉ cảm thấy nữ tử nương nhờ vào phu quân, ngược lại phải đau khổ hết cuộc đời mãi đến
tận bây giờ, bị giam hãm ở một nơi, quả thực đáng thương, may mắn còn có con trai giải cứu bà, cũng coi như là trong họa có phước.
Ta
thất vọng lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Sau này…chuyện tương lai sau này,
ai có thể nói trước được. Nhưng giữa hai ta, trước giờ chỉ có tình nghĩa huynh muội. Ta…trong lòng ta từ lâu chỉ có Nhạc Kha.”
Ánh mắt
hắn buồn bã, sau bình tĩnh lại lại miễn cưỡng nở nụ cười: “Chuyện này,
kỳ thật ta từ sớm đã nhận ra được chút ít.” Lại mỉm cười tự giễu: “Chỉ
là trong lòng chung quy vẫn mơ mộng hão huyền, hi vọng một ngày nào đó
nàng có thể thấy được điểm tốt của ta, sẽ ở cùng ta.”
Ta vạn liệu cũng không ngờ hắn lại có suy nghĩ này, trong lòng cảm động, vừa ấm áp
lại vừa chua xót, níu tay áo hắn áy náy nói: “Ly Quang, ta vẫn luôn biết ngươi dịu dàng săn sóc, đối đãi với ta thành tâm thành ý. So giữa ngươi với Nhạc Kha, ta vốn nên chọn ngươi mới tốt, nhưng tình do tâm sinh,
chuyện này ta cũng không thể nào làm chủ.” Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới bản thân bị Nguyệt Lão buộc tơ hồng. Nếu tình do tâm sinh, nam nữ phàm
gian yêu nhau, vì sao lệ thuộc vào Nguyệt Lão kết tơ hồng mới có thể trở thành nhân duyên?
Ta với Nhạc Kha nảy sinh tình cảm, liệu có phải cũng là do sợi tơ hồng này hay không?
Suy nghĩ này mặc dù hoang đường, nhưng lại giống như một mũi nhọn đâm vào đáy lòng, khiến ta có chút thất thần.
Ly Quang xoa xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: “Ta biết. Chỉ là trước mắt nàng
quay về thành Tu La, y lại bắt đầu làm trưởng tử của Thiên đình, tương
lai nếu có một ngày, Giao tộc không còn chiến tranh, nhưng tộc Tu La và
Thiên giới lại không thể nào xóa bỏ thù hận, Thanh nhi…Thanh nhi, nàng
liệu có thể nào đồng ý, gả cho ta, làm thê tử của ta?”
Ta ngẩng
đầu nhìn, nam tử trước mặt ôn nhuận dịu dàng như dòng