
, tuy côn trùng có cái bụng nhỏ, nhưng nhất thời nửa khắc hắn cũng không thể nào ngồi
dậy được.
Trắc Phi nương nương thản nhiên nói: “Lưu Chỉ, mỗi năm
ngươi đều đến dùng pháp thuật để ta tỉnh lại, bất quá chỉ có thể lăng
nhục ta một chút thôi, có chỗ lợi gì cơ chứ? Nếu người kia trong lòng có ngươi, ngươi cần gì dùng ta làm cớ đến đây? Về phần con ta, đến lúc nên đến nó sẽ tự đến, không nhọc lòng ngươi quan tâm.”
Nói xong bà nhắm hai mắt lại, tựa như muốn ngủ vậy.
Lưu Chỉ cười nhẹ, nói: “Sư tỷ, ta chỉ sợ đứa con kia của ngươi không trở về được.”
“Nói như vậy là có ý gì?”
Trắc Phi nương nương chậm rãi mở mắt.
Lưu Chỉ xé một cánh hoa trên người bà khiến cho Trắc Phi nương nương đau
rụt cổ, nàng mới chậm rãi nói: “Lại nói ngay cả chính ta cũng không tin
nổi nhưng đó là sự thật. Năm đó con trai của ngươi theo Tu La Vương phi
đầu phục thành Tu La, sau đó lúc Tu La Vương phi chịu hình phạt, hắn
tuổi trẻ khí thịnh, nhào đến nhận thay Tu La Vương phi một đạo huyền
lôi, bị đánh đến hồn phi phách tán, tan thành mây khói. Nhiều năm nay ta luôn tìm kiếm khắp nơi, cũng chưa từng tìm được một phần hồn phách của
hắn, ngay cả Điện hạ cũng nghĩ rằng đứa trưởng tử này đầu phục Tu La
Vương, sống hay chết không còn liên can đến Thiên Giới nữa.”
Gương mặt do hoa quỳnh hóa ra của mẫu thân Nhạc Kha nhất thời trắng nhợt đến
mức trong suốt, nhưng vẫn ép chính mình nói ra từng chữ một: “Lưu Chỉ,
chẳng qua là ngươi khi dễ bản cung bị giam cầm nơi này nên bịa chuyện
lừa gạt ta thôi.”
Lưu Chỉ chắc lưỡi thở dài, men theo bụi hoa đi
lại hai bước, ngọt lịm nói: “Sư tỷ à, ta chỉ là đơn thuần có lòng tốt
nói cho ngươi biết. Năm đó Thiên Hậu nương nương phái thiên binh thiên
tướng tìm kiếm tiểu vương tử, sau đó tuy rằng phát hiện nó đi theo tiểu
công chúa Bích Hoàng của Điểu Tộc, đáng tiếc không thể vô duyên vô cớ hạ thủ độc ác. Cũng may tiểu công chúa Điểu Tộc này là đứa không có đầu
óc, người bên cạnh không yêu lại cứ cố tình yêu Tu La Vương, kẻ đối
nghịch với Thiên Giới, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Vừa lúc
trưởng tỷ của nàng ta thỉnh cầu phạt nặng vị tiểu công chúa này, một mũi tên trúng hai con nhạn, đứa con của ngươi táng mạng dưới Huyền Thiên
Hồng Lôi.”
Cành hoa lay động dữ dội, giống như không chịu nổi đau đớn, bất cứ lúc nào cũng có thể héo rũ. Lưu Chỉ cười đắc ý, lại tước
hai cánh hoa xuống, đưa lên mũi nhẹ ngửi, giống như lưu luyến không rời
nói: “Ài, thiếu chút nữa ta đã quên, hiện tại sư tỷ chỉ là một bụi hoa
quỳnh, nở một lát đã tàn lụi, Lưu Chỉ cáo từ, đêm mai chờ sư tỷ nở hoa
rồi sư muội lại đến thăm.”
Nói xong thì thoải mái rời đi.
Lúc này ta mới đứng đậy, Nhạc Kha lập tức xông lên phía trước, cúi đầu nói: “Mẫu thân –” Nhưng giờ phút này hắn nói bằng tiếng đom đóm, tiếng này
rất nhỏ giống như tiếng ruồi nhặng, cũng chưa từng tạo nên làn sóng âm
lớn.
Mùi hương trong không khí càng đậm, trong nhụy hoa kia dần
dần toát ra một vài giọt sương, dường như lập tức sẽ mất đi hết lượng
nước trong hoa. Nhạc Kha niệm quyết hiện thành hình người, vội vàng kêu
lên: “Mẫu thân con ở đây……”
Đôi mắt trong nhụy hoa dần dần chăm chú nhìn lên, nhưng liếc mắt nhìn một cái liền lắc lắc đầu: “Ngươi không phải con ta.”
Nhạc Kha đứng trên mặt đất xoay người tìm kiếm, mắt nhìn những cánh hoa xung quanh đang từ từ tàn úa, hắn bỗng nhiên từ bên hông lấy ra Côn Lôn thần kính, nước mắt trên mặt cuồn cuộn tuôn ra, đầu cúi xuống trước bụi hoa
quỳnh, khóc nói: “Mẫu thân từng bảo con, kính này không thể rời thân.
Cái gọi là vẻ bên ngoài, chẳng qua chỉ là cái xác mà thôi. Mặc kệ con
mượn xác của ai, nhưng trong lồng ngực thật sự là hồn phách của con.”
Trong nhụy hoa kia nhất thời có rất nhiều giọt sương, trên mặt mẫu thân hắn
nở nụ cười vui mừng đến mức bật khóc, đóa hoa dần dần khép cánh, Nhạc
Kha vội kêu to: “Mẫu thân…… Mẫu thân……”
Người phụ nữ trong đóa hoa quỳnh nhẹ giọng nói: “Đêm mai lúc hoa nở, lại đến.”
Gương mặt tươi cười vương vài giọt lệ cuối cùng cũng bị những cánh hoa che khuất.
Thời gian hoa quỳnh nở rất ngắn, hoa nở hoa tàn chỉ vẻn vẹn trong chốc lát,
Nhạc Kha quỳ gối trước bụi hoa không chịu đứng lên, hai lần ta thử đỡ
hắn, thế như thân hình hắn cao lớn, ta đỡ nhưng hắn vẫn bất động nên
đành phải ngồi bên cạnh hắn.
Thật lâu sau, hắn nhìn đóa hoa quỳnh đã khép kín trước mặt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ dù thế nào cũng phải
luồn cúi nịnh nọt, làm trưởng tử của Thiên Đế, mới có thể cứu mẫu thân
ra?”
Ta chưa bao giờ hiểu rõ đạo dựa thế cậy quyền, hắn cũng biết đây là con đường nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không
biết phải nói gì cho đúng.
Đêm dài vắng vẻ, bên cạnh nam tử ủ rũ, ta nắm tay hắn, ngồi bên cạnh hắn hồi lâu.
Ngày thứ hai ta đang trong giấc mộng, cửa phòng liền bị người ta dùng sức đá văng, tai nghe Bà Nhã Nhĩ ở ngoài cửa khen: “Sức chân của Tiểu Tiên này không tệ.”
Cửa phòng “Binh” một tiếng vang, mở ra.
Khi ta vừa mở mắt, Lưu Niên đã nhào đến, nét mặt như là tai họa sắp xảy ra,
thất kinh nói: “Bà cô của tôi ơi, cô lại làm ra chuyện gì chọc cho T