
ơng
triệu Tiểu Tiên đến, tất nhiên có ngọc chỉ muốn ban, hoặc là có công
việc sự vụ, thứ nhất Tiểu Tiên không phải là tỳ thiếp, thứ hai không
phạm phải sai lầm gì to tác, thượng thiên cũng có đức hiếu sinh, vì sao
Thiệu Hậu nương nương vừa mở miệng liền đòi cắt đứt tiên cân của Tiểu
Tiên, cũng không biết trước kia Tiểu Tiên có kết đại oán với Thiên Hậu
nương nương hay không?”
Trong lòng ta chắc chắc bà ta sẽ không
dám mở miệng nói ra mối thù Tu La phụ thân giết chết cha bà ta, mà công
bố thân phận của ta lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất, đương
nhiên cũng không thể nào nhân nhượng thoái lui.
Lưu Chỉ tiên tử
nhíu mày nói: “Sao nha đầu này lại chẳng biết suy nghĩ gì hết? Ngay cả
Thiên Hậu nương nương cũng dám chống đối? Thái tử điện hạ thân phận tôn
quý, là một nhân tài trong ngàn vạn người, có thể xem trọng nha đầu
ngươi chính là phúc khí vạn năm mà ngươi tu được, rõ ràng không biết
tiếc phúc?”
Ta khom người bái hạ, nói: “Đa tạ Lưu Chỉ tiên tử chỉ dạy. Nhưng Tiểu Tiên nghe nói thế gian có một người nghèo hai bàn tay
trắng, bệnh sắp chết, vô cùng muốn ăn món dưa muối ngâm tương mà lúc còn trẻ mẫu thân của hắn từng tự tay làm, nhưng một người giàu có có tấm
lòng tốt đã đem món giò heo thủy tinh mới làm ở nhà cho người nghèo, chỉ mong trước lúc người kia rời khỏi nhân thế có thể ăn nhiều nhiều mỹ vị
một chút chắc chắn người sẽ vui vẻ thôi, nào ngờ người nghèo này nhìn
món giò heo thủy tinh nhưng cũng chưa từng nuốt xuống một miếng, không
phải thứ hắn muốn, cho dù là ăn cũng không thể nếm được mỹ vị trong đó.”
Thiên Hậu nương nương lạnh lùng hừ một tiếng: “Theo ý của nha đầu lỗ mãng
ngươi chẳng lẽ Lăng Xương con ta không xứng với ngươi?”
Tim ta
đập loạn nhịp, chỉ nói mẹ con hai người thật giỏi bẻ cong sự việc, hôm
nay rốt cục cũng có người hỏi ta có đồng ý hay không, thật đúng là không dễ dàng a. Lập tức thở dài một hơi, lại nói: “Tiểu Tiên nghe nói Tiên
Giới có thượng tiên muốn thu thần thú, ắt hẳn cũng phải hỏi thần thú này một tiếng xem có nguyện ý hay không. Đối với thượng tiên mà nói, đám
thần thú này cùng lắm chỉ là một món đồ chơi thôi, vậy mà vẫn có thể
được tôn trọng như thế. Buồn cười Tiểu Tiên bất quá vừa ngủ một giấc,
tỉnh lại chẳng hiểu sao lại thành Trắc phi của thái tử điện hạ, hay là
Tiểu Tiên, ngay cả đám thần thú này cũng không bằng? Mặc nhiên giống như cái cột chiếc ghế trong điện này muốn bài trí như thế nào cũng được?”
Hôm nay ta tự hạ thấp mình cũng không sao, ngày sau lời ấy nếu là truyền ra ngoài, đường đường Trắc Phi nương nương của Thái tử ngay cả thần thú
cũng không bằng, vậy sẽ làm mất mặt của Thiên Giới.
Thiên Hậu
nhíu mày suy tư một lúc, ước chừng thời gian uống xong một chung trà,
khi mở miệng lại mang theo hai phần căm hận: “Một khi đã như vậy thì lúc này bản cung thay đứa con không hiểu chuyện của ta hỏi ngươi một câu,
ngươi có bằng lòng vào phủ Thái tử làm Trắc Phi hay không?”
Ta lắc đầu, cao giọng kiên định nói: “Hồi bẩm Thiên Hậu nương nương, Tiểu Tiên không muốn gả làm Trắc Phi của Thái tử.”
“Vì sao?”
Lần này là ngay cả Lưu Chỉ tiên tử kia và Thiên Hậu nương nương đều đồng thanh hỏi.
Ta hơi nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Người mà Tiểu Tiên muốn gả, phu
quân tương lai kia y nhất định phải yêu thương ta sủng ái ta, tin tưởng
ta bảo vệ một mình ta, không thể có quan hệ với những nữ tử khác, nếu
không thể như thế, không lấy chồng cũng được!”
Không ngờ lúc này
trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tu La phụ thân, nghe Bà Nhã Nhĩ nói, tất cả nữ tử trong thành Tu La đều muốn gả làm vợ người, nhưng hơn vạn
năm trôi qua, phụ thân cũng chưa từng quên mẫu thân cho dù chỉ một ngày, đến nay cũng chưa từng lấy thêm vợ.
Tuy rằng mẫu thân mất sớm,
nhưng trong lòng ta có chút hâm mộ bà, bà có thể được phụ thân một lòng
một dạ đối đãi như vậy, cũng không biết tu phúc tích đức bao lâu mới có
được thiện duyên này?
Sắc mặt Thiên Hậu nương nương rất phức tạp, liếc nhìn ta mấy lượt, trong ánh mắt đủ mọi sắc thái cảnh giác đề phòng lẫn thù hận, lòng ta lại rất bình tĩnh, thoải mái mặc cho bà ta đánh
giá. Cuối cùng, bà ta hỏi: “Theo lời ngươi nói tức là không đồng ý
chuyện hôn sự này?”
Ta gật gật đầu, thầm nghĩ: Đồng ý mới lạ.
Cũng không biết Thái Tử điện hạ có chủ ý gì. Mặc kệ đồng ý hay không
đồng ý, ngộ nhỡ sau mấy ngày nữa chiến sự xảy ra, chẳng phải là ta sẽ bị đẩy ra tiền tuyến làm một quân cờ sao, cần gì phải làm chuyện ngốc như
thế chứ?
Sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, cũng không biết là tức
giận hay là buồn phiền, trong miệng lẩm bẩm một câu: “…… Ta lại không
biết tính tình của ngươi lại thẳng thắn như vậy……”
Ta nghe nửa câu ấy vào tai, phỏng đoán nửa ngày trời.
Lúc nửa đêm ta cùng với Nhạc Kha đứng trước bụi hoa quỳnh, lại nói đến chuyện đêm qua hắn thấy.
Thì ra đêm qua hắn uống chút rượu ở trong điện, đầu óc mơ mơ màng màng đã
đi tới nơi đây, ngồi trên một tán cây đại thụ râm bóng cạnh bụi hoa
quỳnh, đương lúc nửa tỉnh nửa say thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp u
oán của một nữ tử: “…… Sư tỷ, hiện tại tỷ bị hạ cấm