
thoải mái một chút, gật gật đầu nói: “Hôm nay ta nhìn thấy sư muội của mẫu thân.”
Ta vốn đã nhắm hai mắt lại, nghe thấy lời này kinh ngạc mở to hai mắt ra, gấp rút nói: “Ở đâu?”
Nếu có thể tìm được sư muội của mẫu thân Nhạc Kha, nhất định có thể giải được cấm chú của Trắc phi, cũng có thể cứu bà.
Nhưng sắc mặt Nhạc Kha lại ủ dột thê lương, oán hận nói: “Chính là ở trước bụi hoa quỳnh.”
Ta chưa từng nghĩ đến, buổi sáng ngày hôm sau ta liền có duyên diện kiến vị sư muội của mẫu thân Nhạc Kha.
Lúc đó ta bị Thiên Hậu triệu kiến, theo cung nga đi vào điện các của Thiên
Hậu, sau khi hành lễ, liếc mắt nhìn lên thì thấy có một nữ tử ngồi phía
dưới vị trí của Thiên Hậu, váy dài màu nguyệt sắc, sắc mặt trong trẻo
nhưng lạnh lùng, nét mặt cao ngạo, bên hông đeo một mảnh ngọc thạch
trong suốt sáng bóng, hình dạng tựa như một đóa hoa quỳnh đang nở rộ, ta liền kết luận nàng là nữ tử có tên Lưu Chỉ.
Đỉnh đầu truyền đến
một tiếng ho khan đầy uy nghiêm, giọng nói của Thiên Hậu nương nương tỏ
rõ uy phong mỉm cười nói: “Lưu Chỉ tiên tử xin đừng chê cười, nha đầu
kia chính là Trắc Phi mà đứa con không nên thân của ta tự mình cầu hôn,
bản cung nghe nói nha đầu kia có chút ngang tàng lỗ mãng, hôm nay triệu
nó đến để dạy một chút lễ nghi.”
Ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên,
thấy sắc mặt của Thiên Hậu nương nương rất uy nghiêm, mặc dù dung mạo
cũng coi như đoan trang xinh đẹp, nhưng tính tình khôn khéo nghiêm khắc
lại lộ rõ ra bên ngoài, ngược lại làm phai nhạt đi nét mềm mại đáng yêu
của nữ tử, khiến cho ta cảm thấy rùng mình, vội vàng cúi đầu.
Giọng nói của Lưu Chỉ cũng giống như khuôn mặt của nàng ta, luôn mang theo
khí lạnh, thản nhiên cười nói: “Thiên Hậu nương nương quá khách sáo rồi? Nha đầu kia có thể được người dạy bảo chính là phúc phận của nàng, sau
này hầu hạ Thái tử và Thái tử phi nương nương cũng tận tâm tận lực hơn.”
Thiên Hậu nương nương tựa như bị mù, giả vờ không nhìn thấy ta đang đứng phía dưới, vẫn còn cùng Lư Chỉ tiên tử hàn huyên về những tin đồn thú vị thu lượm được trên Thiên Giới hơn nửa canh giờ, ta ở dưới sảnh đường đến tê cả chân, ngày xưa lúc này nếu không ở trong thư phòng thì chắc chắn là
còn đang ngủ, nghĩ đến chuyện này ta đã cảm thấy rất mệt mỏi nên ngáp
một cái.
Tiên tử đứng hầu hạ bên cạnh lập tức quát lên: “Lớn mật! Trước mặt Thiên Hậu lại dám có cử chỉ càn quấy!”
Ta chớp chớp mắt, cảm giác một đại dương hơi nước mênh mông trong đáy mắt, thật ra không phải là vì sợ hãi, mà là do buồn ngủ quá thôi. Chậm rãi
lôi khăn ra, lau lau giọt lệ đọng bên khóe mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thì
ra vị tỷ tỷ này thấy được Tiểu Tiên à? Tiểu Tiên đứng ở sảnh đường này
hơn nửa canh giờ, tỷ tỷ cũng không nhìn thấy, Tiểu Tiên nghĩ mắt tỷ tỷ
bị mù rồi.”
Khuôn mặt của vị tiên tử kia đỏ bừng, tức giận nói:
“Ngươi, con nha đầu kia thật to gan –” bị cái ngáp tiếp theo của ta chặn đứng nửa câu còn lại.
Sắc mặt Thiên Hậu nương nương nhất thời có chút không tốt, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nha đầu lỗ mãng đúng là
nha đầu lỗ mãng, khiến cho Lưu Chỉ tiên tử chê cười. Những người bên
cạnh con trai của bản cung đều rất khuôn phép, chưa từng thấy qua thứ
hoa đường cỏ dại này, chỉ nên đùa giỡn qua đường, không nên thu nhận. Ai chẳng biết nó vốn không có tính kiên nhẫn, bất quá mới mẻ được vài
ngày, sau đó sẽ quên mất, làm sao nhớ đến nữa?”
Trong lòng ta
chưa từng có giờ khắc nào quên lời nói của Chu Tước Thần Quân, cha của
vị Thiên Hậu nương nương hiện thời đã chết trong trận chiến năm đó giữa
Tu La phụ thân và Thiên Tộc. Nhìn vẻ mặt này của Thiên Hậu, cho dù ta
chịu tỏ ra nịnh nọt lấy lòng, sợ là cũng sẽ bị ghi hận, huống chi ta vốn không muốn ỷ thế dựa quyền, lập tức thản nhiên liếc nhìn vị tiên tử
đứng bên cạnh bà ta, lau giọt lệ chảy ra khi ngáp, thở dài: “Tiên tử tỷ
tỷ chớ trách, mấy ngày gần đây Tiểu Tiên nằm mơ gặp ác mộng. Có một ngày tỉnh lại bị mọi người trong điện gọi Tiểu Tiên là Trắc Phi nương nương, Tiểu Tiên tưởng còn đang ngái ngủ, chưa tỉnh cơn ác mộng, lúc này phải
về ngủ, chắc là sau khi tỉnh ngủ thì mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Hôm nay Thiên hậu nương nương triệu ta đến đây nhưng chưa từng nói một câu
đàng hoàng với ta, không biết là khinh thường ta hay là vẫn ghi hận oán
thù năm xưa. Bà ta vừa kinh thường ta, lại giả vờ như không nhìn thấy,
ta đương nhiên cũng muốn phối hợp thật tốt với bà ta. Vừa mới cất bước
đi ra ngoài được hai bước, đã nghe phía sau có tiếng tức giận truyền
đến: “Tiện tỳ lớn mật, nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng
trách bản cung không khách khí, lột da róc xương, cắt đứt tiên cân của
ngươi rồi ném xuống hạ giới, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.”
Thiên Hậu nương nương chính là con gái của chiến thần, nghe nói tính tình
không được tốt lắm, có thể thấy đây là sự thật. Nay ta rơi vào trong tay bà ta thì sống hay chết tất nhiên không phải do ta định đoạt, hà tất gì phải bảo toàn sỉ diện của bà ta để cho bà ta vui sướng?
Ta xoay
người lại, hành lễ thật lớn, lạnh nhạt nói: “Nếu Thiên Hậu nương nư