
áp đó trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: “Thanh
Loan, ta chỉ hỏi nàng một câu, Thái tử Trắc phi này, nàng đồng ý hay
không đồng ý?”
Ta nhìn cái tháp, cũng không biết bên trong chật
hẹp bức bối cỡ nào, nhưng Thiên giới Thái tử phi chẳng phải so với cái
tháp này còn bức bối hơn? Cả đời ta yêu thích tự do, hai con dường này
ta đều không hề muốn, vả lại nếu ta đã ước hẹn với Nhạc Kha, há có thể
hủy hẹn tự gả? Lắc lắc đầu, ta cười nhạt nói: “Xin Điện hạ thứ lỗi, xin
thứ cho Thanh Loan không thể tòng mệnh! Chuyện hôn nhân, đương nhiên hai bên cần phải lưỡng tình tương duyệt mới có thể hòa hợp, Thanh Loan đối
với Điện hạ không yêu không thích, hôn sự này không thành cũng được!”
Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sáng vạn trượng chói lòa, bên tai nghe
thấy tiếng Thái tử điện hạ cười không dứt, phẫn nộ nói: “Nếu nàng đã
không chịu phục tùng, Thanh Loan, vậy thì nàng cứ ở trong Trấn Tiên Tháp này hai trăm năm rồi hẵng nói.” Bên cạnh đó còn có tiếng can ngăn của
Đồng Sa điện hạ, ta bị luồng sáng này hút vào, thân người sau khi nhẹ
bẫng thì cuối cùng cũng rơi xuống, lúc mở mắt ra nhìn, trước mắt ánh
sáng châu quang nhu hòa, là ở bên trong một căn phòng, bên trên giống
như hình tháp, cao tầng tầng lớp lớp, tựa như một cái giếng sâu hun hút, bốn bức tường lớp lớp đều có minh châu gắn ở bên trên, dưới thân vừa
lạnh vừa đau, ta đầu óc choáng váng bò dậy, bên tai đã vọng đến tiếng
nói của Thái tử điện hạ: “Thanh Loan, nếu nàng đã quật cường như vậy,
không nên đi thích Giao nhân công tử kia, Bổn Vương sẽ mang nàng đi Đông Hải xem thử kết cục của tộc Giao nhân.”
Trong lòng ta gấp rút,
so với bản thân bị cầm tù càng cấp bách hơn, nhưng Thái tử điện hạ nếu
như vì ta mà giận cá chém thớt lên Giao tộc, thương tổn Ly Quang, chính
là ta không đúng. Thu hết khí lực, ta lo lắng nói: “Điện hạ, người nghĩ
sai rồi, Giao nhân công tử không phải là ý trung nhân của Thanh Loan,
đây chắc chắn là hiểu lầm…”Cũng không biết nguyên nhân là do kết cấu bên trong tháp hay là tiên thuật bị trấn áp, vô luận ta có dùng hết toàn bộ khí lực mà hô gào thế nào đi nữa, nghe thấy cũng chỉ như tiếng thì thầm bên tai mà thôi.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh của Thái tử điện hạ: “Tiểu Ngốc Điểu, nàng còn tỉnh táo không. Lời biện bạch thế
này chẳng qua là để bảo vệ lang quân như ý của nàng mà thôi, đáng tiếc
Giao Vương không đồng ý, Nghe nói Giao nhân thái tử đó muốn cưới một
Loan Điểu Tiên tử, Giao Vương kiên quyết không chấp thuận, đem hắn nhốt
lại. Bây giờ ta cũng cho nàng biết, Giao Vương lòng dạ khó lường, ỷ vào
yêu thạch Tử Mạch trong tay đã sử dụng ảo thuật mê hoặc nhân gian, Phụ
vương lệnh cho ta thống lãnh tướng sĩ đi diệt trừ Giao tộc, nàng cũng
theo ta đi xem thử vị Giao nhân công tử đó đi.”
Trong lòng ta hết hi vọng, biết rõ có biện minh nữa cũng vô ích, chỉ khiến Thái tử điện
hạ càng thêm ác cảm đối với Ly Quang mà thôi. Đột nhiên nhớ tới lần
trước khi Tứ hải Long Vương lên Thiên giới, từng nghe nói nước biển ngày ngày dâng lên, Giao Vương này có dã tâm như vậy cũng thôi đi, vậy mà
còn liên lụy đến Ly Quang. Hắn trước đến giờ ôn hòa đôn hậu, bây giờ bị
tai bay vạ gió, làm thế nào mới bảo toàn được tính mệnh?
Trong
lòng tâm sự nặng nề, lại nghe thấy Lăng Xương nói: “Lão tam, chúng ta
xuất phát thôi. Có điều cái tháp này giao cho đệ, vạn nhất để Phụ Vương
nhìn thấy sẽ thế nào đây?”
Đồng Sa điện hạ lưỡng lự nói: “Ca ca,
thế này có được không? Ca vô cớ giam giữ một tiên tử trong này, nàng ta
lại chưa từng phạm phải đại tội. Nếu để Phụ hoàng biết được, liệu có
trách phạt ca không?”
Thái tử điện hạ cực kỳ thất vọng nói:
“Chẳng qua chỉ là một tiên tử Điểu tộc lại dám coi thường Thiên tộc, có
coi là đại tội? Huống chi nàng còn là.. Giam trong tháp cũng đủ rồi.”
Ta biết nửa câu mà hắn còn đang lấp lửng là gì, đương nhiên chính là thân
phận công chúa tộc Tu La của ta. Ta nằm xuống, trên đỉnh đầu từng viên
từng viên minh châu tỏa sáng lấp lánh, vốn dĩ tựa như ánh sao, đáng tiếc là bên trong tháp chật chội bức bối, ta từ trước đến nay chưa từng bị
giam giữ, chỉ cảm thấy mấy hạt minh châu này thật chướng mắt, lấy Thất
Thải Thanh Linh ra chém xuống, minh châu trong tháp tất thảy rơi xuống,
một hạt cũng không tránh khỏi số phận đen đủi, toàn bộ đều rớt xuống,
giống như một cơn mưa minh châu, trong khoảnh khắc mảnh vỡ rơi đầy,
trong tháp một mảng tối đen. Chỉ nghe thấy Đồng Sa điện hạ sốt ruột nói: “Ca ca, ca ca, Tiểu Ngốc Điểu này ở trong tháp phát điên kìa.”
Thái tử điện hạ không chút phản ứng, lạnh lùng nói: “Với khả năng của nàng,
chẳng qua là một vạn năm tiên pháp, cũng muốn phá tháp đi ra? Lại tu
luyện tiếp mấy vạn năm mới thử lại đi.”
Ta khép hai mắt, dán
người xuống nền tháp, tứ chi lẫn ngực đều lạnh như băng, cảm giác xung
quanh người có chút lắc lư, dường như đã bắt đầu khởi hành, đủ loại
thanh âm hỗn tạp truyền tới, có tiếng của Tiên thị cung nga trong Hoa
Thanh Cung, có tiếng của Đồng Sa điện hạ, lại qua thời gian khoảng một
chung trà, trong lúc lơ mơ nghe được thanh âm cực kỳ trầ