
chắn có gốc cây trải qua năm dài tháng rộng,tu luyện thành tinh, dùng hai phần
tiên lực xuất ra một chưởng, “Ha” lên một tiếng: “Cho ngươi tác quái!
Thấy bổn tiên cũng không chịu tránh đường?”
Nơi bàn tay chạm đến
cứng rắn ấm áp, ta ngạc nhiên mở mắt, đương muốn chửi ầm lên, dưới ánh
trăng mờ, nam tử đứng trước mặt ta dung mạo yêu mị, nụ cười nhạt hàm
chứa ý xuân, ôn nhu nói: “Thanh nhi đây là muốn đi đâu? Về Tín Phương
Viện không phải đường này?”
Trong lòng ta thất kinh, lắc lắc cái
đầu có chút u mê, đẩy hắn ra đi về phía trước: “Quá nửa đêm, Thái tử
điện hạ muốn hù chết tiểu tiên a?”
Hắn đuổi theo, mạnh mẽ dắt tay ta chầm chậm mà đi, nói: “Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của ta và nàng,
nhưng mẫu hậu chưa gặp qua nàng, nghe nói Thanh nhi kiên nghị dũng cảm,
muốn thử gặp Thanh nhi.”
Ta rút tay ra khỏi tay hắn, cảm thấy
thân thể có chút khó chống đỡ, tựa vào một thân cây bên cạnh, có chút
không vui nói: “Thái tử điện hạ cứ thế tự quyết định, có từng hỏi qua
Thanh Loan liệu có muốn gả hay không?”
Hắn cũng không tức giận,
cực kỳ thân thiết sờ sờ tóc ta, nói: “Thanh nhi ngoại trừ tính tình
tương đối ngay thẳng, còn lại tất cả đều tốt. Bổn Vương thích nhất tính
cách tiêu sái phóng khoáng này của nàng.”
Ta bị câu trả lời về
tính tình chẳng ăn nhập gì của hắn khiến cho một bụng phát hỏa, đương
muốn phát tác, bắt chẹt hắn hai câu, hắn đã bâng quơ nói: “Thiên giới
thống ngự lục phương, nhưng bổn vương chỉ có nguyên tắc: yêu cầu thì
không được phép không đáp ứng.”
–Cho nên, Thái tử điện hạ tôn quý, người ngay đến một điều thỉnh cầu này cũng miễn?
Nam tử trước mặt chính là người nổi trội khắp lục giới, dung mạo đương
nhiên không cần nói, ngoại trừ Cửu Ly còn thì không ai bì kịp, ngay đến
thân thế cao quý cũng không ai có thể sánh bằng. Dưới trăng thanh gió
mát, ta vốn dĩ không mấy vương vấn đối với chuyện tình ái, nhưng bây giờ thấy hắn, so với hoa cỏ trong viện cũng không khác gì, khó mà thông
hiểu lẫn nhau. Lẽ nào điểu tộc và long tộc kết cấu và chức năng não bộ
có khác, cho nên mới gặp phải tình huống khó xử thế này?
Nhưng
suy nghĩ chợt chuyển, tên nhãi Nhạc Kha chẳng phải cũng hai kiếp làm
rồng, lại rất chi là ăn ý với điểu tộc, có thể thấy chính là do cấu tạo
đầu óc Thái tử điện hạ khác biệt, trái lại còn không bằng con rồng ngốc
Nhạc Kha này, chẳng qua là đẹp mã hơn, lớn lên có chút tuấn tú mà thôi.
Thế gian có một câu cực kỳ súc tích: Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
thoại bất đầu cơ bán cú đa1. Nếu đã nghĩ thông suốt, nhiều lời với hắn
cũng chẳng ích gì, cùng lắm thì ngày mai gặp Thiên hậu nương nương nói
rõ ràng một câu, giải quyết cho xong hôn sự này. Nếu như Thiên hậu nương nương cũng là người không thông hiểu đạo lý, cùng lắm thì cùng với Bà
Nhã Nhĩ tìm một cơ hội chạy đi. Xua xua tay chỉ về hướng Tín Phương Viện gần đó, nói: “Làm phiền Thái tử điện hạ đưa tiễn, Tiểu tiên cáo lui
trước.”
1trích từ bài thơ XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN của Âu Dương Tu (Đời Tống)
XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân
Dịch nghĩa:
Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít
Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là còn nhiều
Mới biết ở trên hồ nâng một ly rượu
Hay nhớ đến người đi vạn dặm nơi chân trời xa xôi
Dịch thơ:
NGÀY XUÂN TÂY HỒ GỬI VẦN THƠ CHO TẠ PHÁP TÀO
Thơ dịch của Nguyễn Hữu Thăng
Tri âm ngàn chén vẫn chưa thôi
Không hợp, nửa câu vẫn nhiều lời
Ly rượu trên hồ nơi xa cách
Nhớ ai thăm thẳm chốn chân trời.
Đôi mắt Thái tử điện hạ sáng rực, nói: “Thanh nhi không cần phải để ý thái
độ của tỷ tỷ nàng đối với nàng, nàng ta chẳng qua là nhất thời không
chấp nhận được mà thôi.”
Trong lòng ta ghét hắn lòng tham không
đáy, muốn trái ôm phải ấp, chẳng khác gì so với vị phụ hoàng Tiễn Nghiêu của hắn. Chỉ là “Thành giả vi vương, bại giả khấu”2, mẫu thân hắn cuối
cùng cao cao ngồi trên Thiên hậu bảo tọa, đương nhiên chưa từng nếm trải qua cảm giác thê lương của mẫu tử biệt ly hơn vạn năm, cách nhau cả Cửu Trùng Thiên.
2Thắng làm vua, thua làm giặc
Hắn trầm mặc
không lời nhìn ta, cho rằng trong lòng ta không vui, lại an ủi vài ba
câu mới rời đi. Ta đẩy cửa bước vào Tín Phương Viện, trong phòng tạp
dịch tiếng bà lão quét dọn ngáy vang như sấm, nhưng trong phòng ta minh
châu phát ra ánh sáng dìu dịu, phản chiếu lên cửa sổ một bóng dáng cao
gầy kiện mỹ. Thân ảnh đó chợt lóe lên, cửa phòng mở ra, Bà Nhã Nhĩ lập
tức đứng trước cửa, quan sát ta trên dưới một phen, thấy ta bước thấp
bước cao, tiến lên dìu ta vào phòng.
Ta vốn tưởng trong phòng chỉ có mình nàng, nhưng người ngồi ngay ngắn trong màn chính là Nhạc Kha.
Đêm nay yến tiệc được một nửa đã không thấy bóng dáng hắn, giờ phút này
thế nào lại có thể lọt qua được thủ vệ canh giữ bên ngoài mà vào phòng
ta.
“Lẽ nào có chuyện gấp sao?” Ta vừa đi vừa nói, được Bà Nhã Nhĩ dìu đỡ, ta thuận thế ngã lên trên giường.
Hắn ngồi ra phía cạnh giường, để ta nằm cho