
hải là bị người
không liên quan đối xử lạnh nhạt, mà là bị người thân thiết nghi ngờ
mình chính là dạng nông cạn mà y vốn coi thường.
Ta vừa tức vừa
phẫn nộ, liền ho hai tiếng, đột ngột ngồi bật dậy, xốc chăn đi chân trần trên đất, hai tay đặt bên hông hắn, gắng sức đẩy hắn ra ngoài: “Từ nay
trở đi, Tam Điện hạ và Thanh Loan kiều quy kiều, lộ quy lộ2, vĩnh viễn
không quen biết!”
2桥归桥,路归路đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.
Nhạc Kha bị ta đẩy
một cái thì lảo đảo, lập tức đưa hai tay ra giữ chặt lấy ta. Trên mặt
hiện lên một nụ cười đáng ghét. Ta rất ghét nụ cười đó của hắn, dùng hết sức lực đẩy hắn, đáng tiếc lúc này lồng ngực lại đau đớn, đẩy qua đẩy
lại thế này thật không mấy tốt. Dáng người hắn cao lớn, sức lực mạnh mẽ, pháp thuật lại cao hơn ta rất nhiều, ta bị hắn bế lên, đầu óc choáng
váng, chờ đến lúc hiểu ra thì đã được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường.
Hắn đắp chăn mây cho ta, ta cắn răng trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn chẳng hề
động đậy, chỉ cảm thấy một bụng chua xót khổ sở không chỗ phát tiết, lửa giận ngập trời, vươn nắm tay ra đấm vào lồng ngực của hắn mấy cái,
dường như chẳng hả giận được, lại muốn đấm thêm mấy cái nữa, trong mắt
đã vương giọt lệ, trước mắt tràn ngập hơi nước, chỉ mơ hồ nhìn thấy
gương mặt tươi cười của hắn.
Chắc là đầu óc của con rồng này đã
hỏng rồi, dễ quên thì cũng thôi đi, nay cư nhiên bị đánh mà chẳng đánh
trả lại, bị mắng cũng không mắng lại, chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười vô
lại, chắc là trước đây thường dùng chiêu này lừa gạt đám tiên tử vui vẻ
nên lúc này dùng lại với ta.
Ta vừa khóc vừa thầm bất bình tức
giận, nỗi oán giận uất chiết trong đó, ngay cả chính mình cũng sinh ra
cảm giác kinh hãi, quả thực cảm giác đó giống như đám oán phụ thường
tình nơi thế gian.
Đột ngột đứng dậy, lồng ngực đau đớn dữ dội,
ta ôm ngực hung hãn đẩy hắn ra, quát: “Long Tam điện hạ thân phận cao
quý không nên đến những nơi hèn mọn, nay lại chạy đến chỗ Tín Phương
Viện của ta làm chi?”
Hắn liếc nhìn xung quanh một hồi, sau đó
quay đầu lại làm ra vẻ cực kỳ vô tội nói: “Nghe nói Tín Phương Viện này
chính là nơi ở của đương kim Thiên Hậu lúc còn làm Trắc Phi của thái tử, Thái tử điện hạ để nàng sống ở đây, có thể nói hàm ý rất sâu xa nha.”
“Cho dù vậy thì chỉ có liên quan đến ta, can hệ gì đến ngươi chứ?”
Ta vốn nói không lựa lời, một câu còn chưa hả giận, lại nói ngay một câu
nữa: “Dù sao cũng không phải chỗ của Thái tử phi Đông Hải Long Cung,
chẳng lẽ còn trông chờ ngươi mở miệng sao?”
Nụ cười trên gương
mặt hắn càng sâu, một tay giữ lấy ta, tay kia lấy chiếc khăn bên giường
lau nước mắt cho ta: “Mấy ngàn năm giao tình của chúng ta,còn mang cái
danh tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu này quan tâm đến nhân duyên của tiểu
Thanh Loan một chút cũng không được sao?”
Hắn không đề cập tới
cái danh xưng “tiểu cữu cữu” này thì ta còn không thấy khác lạ, ngược
lại lúc nhắc tới, ta càng cảm thấy có chút khó chịu. Hồn phách trong
thân thể con rồng này có quan hệ sâu xa với mẫu thân, thân thể này coi
như có mấy ngàn năm giao tình với ta, nay lại thêm tơ nhân duyên không
đáng tin của Nguyệt Lão buộc lấy, cũng không biết là tơ nhân duyên này
đang tác quái hay trong lòng ta đã xem hắn là chỗ dựa, có lẽ đã có sự kỳ vọng, lúc ở Tước La Điện bị lời nói của hắn tạo thành nút thắt trong
lòng, lúc này lại thấy hắn lấy ra cái hư danh tiểu cữu cữu, lòng ta lại
cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Lần đầu gặp gỡ vào năm đó, ta ngây
thơ không biết, lại động tâm với con rồng ngốc này, thật vất vả trải qua mấy ngàn năm thử luyện, cuối cùng đã quên mất chuyện đó. Nhưng giờ phút này trong lòng dâng lên hoang mang khiến cho cảm xúc của ta cũng chẳng
ổn định được, hay là bởi vì dây tơ hồng kia mà bất tri bất giác ta đã
cắm sâu rễ tình với hắn?
Bởi vậy khi hắn mở miệng chúc mừng hôn sự của ta với Thái tử điện hạ thì lòng ta chẳng còn tư vị gì nữa?
Hắn dùng giọng điệu cử chỉ của tiểu cữu cữu quan tâm ta, nhưng ta lại không thể chấp nhận được, hận không thể đánh hắn một cái cho hả giận?
Không, cho dù đánh hắn cũng không thể hả giận. Ta chỉ hận — chỉ hận hắn hư
tình giả ý có lệ như vậy với ta, không chịu nói một câu thật lòng nói
với ta. Không chịu mở miệng nói một câu: Thanh nhi, trong lòng ta chỉ có nàng.
Hoặc có lẽ, chỉ có mình ta cam tâm tình nguyện?
Ta
ngơ ngác nhìn hắn, mắt phượng in sóng nước, mi tóc màu xanh đen, diện
mạo tươi cười trời sinh, đai ngọc áo gấm, kim quan buộc tóc, đúng là một công tử ôn nhuận. Ở cùng hắn càng lâu thì càng quên mất dáng vẻ thanh
tú của hắn, chỉ nhớ rõ những tật xấu vặt vãnh của hắn mà thôi.
Hắn hay quên, miệng lưỡi trơn tru, có đôi khi lạnh như băng sương, bị lão
Nguyệt Lão hồ đồ buộc dây tơ hồng với ta. Nhưng mà, mỗi lần nhớ tới mấy
thứ đó, cuối cùng ta không khỏi lại nhớ đến những mặt khác của hắn.
Lầu đầu gặp nhau ở Đông Hải, kế đó là mấy ngàn năm bầu bạn, thề sống chết
cùng nhau trên núi Nữ Sàng, ngày biệt ly bất đắc dĩ ở thành San Hô, cho
tới bây giờ bất giác ta đã xem hắn là người thân có thể nương tựa, bất
giác trong lòng dâng lên