
à thôi.
Bị ta cảm tạ trịnh trọng thế này, ngược lại bên má hắn thoáng nổi lên chút ửng đỏ, qua quýt khoát tay nói: “Ngày thường trông thấy là một kẻ miệng mồm nanh nọc, sao lại không được việc thế này? Vương tử công chúa các
giới trưa nay đã tới Thiên đình, lúc này Thái tử ca ca đang mở tiệc đãi
khách, đương nhiên không có thời gian, mới để ta ở đây chăm sóc ngươi.
Ngươi chỉ cần nhớ sau này thành thân với Thái tử ca ca rồi, cùng tẩu tẩu ở cùng nhau vui vẻ hòa thuận, đừng gây thêm phiền phức cho huynh ấy.”
Lời này của hắn nghe thật chói tai, vốn dĩ ngày thường ta còn có thể nhịn
xuống, nhưng sau khi bị dì đả thương, khơi lên những đau khổ chua xót
trước kia, thật sự không thể nào nhịn được nữa, từng chữ từng chữ nói:
“Thái tử điện hạ hồ đồ, Đồng Sa điện hạ cũng hồ đồ theo sao? Thanh Loan
sẽ không thành thân với Thái tử điện hạ, vì vậy Đồng Sa điện hạ không
cần lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho tẩu tẩu Đan Chu của người!”
“Ngươi đúng là không biết tốt xấu!” Đồng Sa điện hạ tức đến đỏ mặt, vung tay
gạt tách trà trên bàn xuống đất, đi đi lại lại mấy bước, chỉ vào mũi ta
chửi ầm lên: “Thái tử ca ca nếu đã thật sự có ý, khắp bát hoang tứ hải
này có bao nhiêu công chúa tiên tử đợi được huynh ấy liếc mắt nhìn qua?
Chỉ nội mấy vị công chúa đến trong ngày hôm nay thôi, liền có không dưới mười người quấn lấy Thái tử ca ca, huynh ấy lại chỉ để ý đến đồ hay
sinh sự nhà ngươi? Lớn lên mặc dù cũng không coi là tệ, nhưng tính tình
lại quá mức bướng bỉnh, sau này cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Ta
biết bản thân trước giờ cũng không phải là con chim mưu cầu vui vẻ,
không giống với loài anh vũ bát ca, chỉ biết học vẹt, liền có thể đem
mấy lời ngon tiếng ngọt nói đến độ như thể phát ra từ tận đáy lòng, lập
tức có chút cam chịu nói: “Thanh Loan dã tính khó thuần, trông mong lớn
nhất chẳng qua là được Thái tử điện hạ khai ân, có thể cho Thanh Loan
quay về núi Nữ Sàng làm một địa tiên tiêu dao, trải qua những ngày tháng khoái hoạt vô câu vô thúc mà thôi, có chỗ nào khiến Thái tử điện hạ vừa mắt? Về phần Thái tử Trắc phi gì đó, trước giờ lại càng chưa từng nghĩ
đến, cùng biểu tỷ Đan Chu hòa thuận với nhau, quả thật rất khó, vẫn xin
Thái tử điện hạ để cho bậc cao minh khác, Thanh Loan không làm, cũng
không hi vọng cúi đầu làm nhỏ!”
Đồng Sa điện hạ chỉ vào ta như
thể hận tới mức muốn giống như dì giáng cho ta một chưởng, một lúc lâu
sau mới phẫn nộ nói: “Không muốn làm nhỏ cũng thôi đi, thế nhưng còn lạt mềm buộc chặt, mưu đồ vị trí Thái tử phi, Thanh Loan, chiêu này của
ngươi dùng hay lắm, dùng hay lắm!”
Ta mờ mịt nhìn hắn, rõ ràng
bổn tiên cho là đã cự tuyệt triệt để mười phần, cứ cho là vị Đồng Sa
điện hạ này không hiểu tiếng chim, nhưng hôm nay ta rành rành mạch mạch
nói là tiếng người, vì sao vẫn khiến hắn hiểu thành ta lạt mềm buộc
chặt?
Có đôi khi, ta một mực suy tính để người khác hiểu được
nguyện vọng ban đầu của mình, nhưng kết quả vẫn là đi ngược lại hết
thảy. Mấy kẻ đó chẳng những không thể dụng tâm lương thiện để lý giải,
ngược lại còn một mực suy đoán theo chiều hướng xấu, đúng là bi ai mà.
Nhưng điều bi ai chính là, thế nhưng ban đầu ta vẫn còn muốn dụng tâm để họ
hiểu được ta. Hôm nay cũng xem như đã đạt tới cảnh giới cao siêu “ông
nói gà bà nói vịt”, chính là tình cảnh trước mắt này đây. Được cái Đồng
Sa điện hạ cũng không thể coi là bằng hữu gắn bó thân tình với ta, không như Nhạc Kha lúc ở Tước La Điện nói mấy lời khiến ta kinh ngạc quá đỗi, cho nên ta cũng chưa từng để trong lòng, chỉ tùy ý hắn tức tối rời Tín
Phương Viện, bản thân thì quấn chiếc chăn mây, ngây ngốc nhìn lên đỉnh
trướng, mặc cho suy nghĩ lan tràn.
Nếu như Vương tử công chúa các giới đã tới, yến hội này sẽ kéo dài mấy ngày, nếu Thiên đế có thể chỉ
ước được vài mối nhân duyên mỹ mãn, đại thể sự tình náo nhiệt này cũng
coi như kết thúc? Ta thở dài một tiếng, cũng may hôm nay bị thương nằm
trên giường, không bị Thái tử điện hạ bắt đi làm Chưởng Lại, vạn nhất
lại ngẫu nhiên đụng phải mấy vị công chúa không hiểu chuyện, muốn cùng
Thái tử thân cận mà không được, liền đem lửa giận trút hết lên người ta, điều đó đúng là quá quá không tốt rồi.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, bên tai truyền đến một tiếng thở dài: “Ta thật không biết Thanh Nhi thì ra lại có khí phách thế này.”
Ta ôm ngực cười lạnh nói: “Khí phách với không khí phách cái gì, chẳng qua là kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt. Không tự mình rút lui, chẳng lẽ đợi bị dì đánh chết sao? Long Tam Điện hạ lúc này sao lại không ở trên
đại điện cùng yến ẩm với công chúa các tộc mà lại chạy đến nội viện lạnh lẽo này của ta làm gì?”
Từ lúc ở trên đại điện, hắn chạy đến nói mấy lời chúc mừng hỉ sự của ta với Thái tử điện hạ, trong lòng bổn tiên trước sau đã có một nút thắt, không thể giải trừ.
Cũng không
biết hắn tiến vào từ khi nào, lúc này lại ở phía trước tiến tới hai
bước, kiên định đứng ở đầu giường nói: “ Nếu không có mấy lời vừa nãy
của Thanh nhi và Đồng Sa điện hạ, ta trái lại thật sự đã hiểu lầm Thanh
nhi rồi.”
Trên đời này điều bi thảm nhất không p