
sẽ đồng ý đứng sau Đan Chu?”
Hắn đưa tay ra, giống như muốn kéo ta, lại giống như đuối lý rụt tay về,
chăm chú nhìn cánh tay mình một lúc, ta cũng nghiêng đầu nhìn, ngón tay
hắn thon dài, làn da trắng nõn, là đôi tay của người sống sung sướng an
nhàn, lý nào lại có thể thông cảm suy nghĩ cho một địa tiên có phẩm cấp
thấp như ta?
“Chuyện này…Chuyện này đích thực là Bổn vương không
đúng. Chỉ là…chỉ là sau khi thành thân, Bổn vương nhất định sẽ đối với
Thanh nhi càng thêm sủng ái, thiên y bách thuận1.” . Đôi mắt hắn sáng
quắc, nhìn thẳng vào mắt ta, như thể đang hướng ta cam đoan.
1 Trăm chiều vạn chuộng, nhất nhất nghe theo
Mặc dù Bổn tiên đã hơn một vạn bốn trăm tuổi, nhưng ở nơi bát hoang tứ hải
này gặp qua bao người kết thành nhân duyên, ái ân ít ỏi. Tỷ như dì,
dượng mặc dù trải qua hơn vạn năm, nhưng cho đến tận bây giờ trong lòng
bà vẫn còn oán hận, đương nhiên không coi là đằm thắm.
Lại tỷ như Đại tổng quản Thương Diệc bên cạnh dì, mặc dù bà thu lại pháp lực của
chồng mình rồi đuổi đi, nhưng bà xưa nay độc đoán ngang ngược, cho mình
là cao, luôn luôn đàn áp chồng, cuộc hôn nhân này cũng không xem là êm
ấm.
Con chim cút nhỏ cũng được coi là người hiền lành dịu dàng? Nhưng nàng với con diệc trống cũng không thể bạc đầu.
Đông Hải Long Vương Phi và Đông Hải Long Vương bằng mặt không bằng lòng,
Thiên Đế phong lưu hoa tâm, hai nữ một chồng đánh nhau không ngừng, nhà
cửa không yên, ầm ĩ náo loạn đến độ tứ hải bát hoang nơi nơi đều biết.
Cho đến tận bây giờ đã để bổn tiên rõ ràng được một đạo lý.
Ta lùi về sau một bước dài, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ có thể cầu thân với Thanh Loan, Thanh Loan tất nhiên vinh quang trăm lần. Tiếc là Thanh Loan và Thái tử điện hạ không thể lưỡng tình tương duyệt… đương nhiên
không thể thành phu thê, chung quy là chuyện đáng tiếc. Theo Thanh Loan
biết, phu thê, hai người nhất thể, là người thân thiết nhất gần gũi
nhất, trong người có ta, trong ta có người, mới xem là ân ái, nhưng thêm một người lại có phần sát phong cảnh. Điện hạ không cảm thấy ngạt,
Thanh Loan cũng thấy ngạt đến hoảng loạn cuống cuồng. Hôn sự này, vẫn là xin người thôi đi.”
Thái tử điện hạ lộ ra gương mặt lạnh lẽo như gió tháng ba, lạnh đến độ có thể đông thành vụn băng. Hắn theo sát tiến lên hai bước, nắm chặt hai cổ tay ta, ngưng giọng nói: “Thanh Loan lời
này là thật lòng?”
Mặc dù ta biết bản thân khó thoát khỏi số mệnh làm quân cờ, nhưng chuyện tới trước mắt, chung quy vẫn là không thể nào cam tâm, tức thì ánh mắt nhìn thẳng một cách bình thản, kiên định như
ban đầu: “Thanh Loan mặc dù là một kẻ côn đồ vô lại, nhưng chung thân
đại sự cũng quyết không chịu ủy khuất bản thân dù chỉ một chút. Có thể
được Điện hạ nhìn bằng con mắt khác, vốn dĩ là chuyện vui mừng, nhưng
Thanh Loan chỉ sợ bản thân không có phúc hưởng, vẫn xin Điện hạ bỏ hôn
ước. Dì đồng ý hôn sự này, chẳng qua là bất đắc dĩ, để Đan Chu công chúa không bị Điện hạ ghét bỏ, thỉnh xin Điện hạ thu hồi.”
Trên cổ
tay một trận đau đớn, ta cắn răng không nói, nhưng da thịt trên mặt đã
đông cứng, ngực càng đau đớn dữ dội, trước mắt không ngừng nổ đom đóm,
liên tục nhận mấy chưởng của dì, khi ấy chỉ đơn thuần là cắn răng nhịn
xuống, không ngừng chống đỡ mà thôi, bây giờ mọi chuyện đã qua, lại lấy
hết dũng khí đem ý định từ hôn nói ra rõ ràng, đầu óc đã có điểm mơ hồ,
gương mặt của Thái tử điện hạ trước mặt càng lúc càng mờ ảo, đau đớn
trên cổ tay cũng càng lúc càng nhạt dần, trong mông lung chỉ nghe thấy
hắn ảm đạm nói: “Chẳng qua là nàng thích mái tóc dài cùng với giọng hát
của công tử Giao nhân kia thôi, đợi ta cắt lưỡi hắn cho nàng, xem nàng
còn thích hắn không?”
Chút thanh tỉnh cuối cùng trong đầu ta là
một tia nghi hoặc: Công tử Giao nhân này là Ly Quang sao? Đúng là bổn
tiên thích Ly Quang, nhưng cũng giống như muội muội thích ca ca, quả
thực chưa từng nghĩ qua sẽ cùng hắn trải qua một đời ở trong thành San
Hô.
Trước mắt tối sầm, cuối cùng hoàn toàn mất đi tri giác.
Đợi đến khi ta tỉnh lại, bên trong điện dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu
hòa, người đang đứng nơi đầu giường lạnh lùng hừ một tiếng, trách mắng:
“Tiểu Ngốc Điểu nhà ngươi cũng thật không có tiền đồ. Bất quá là được
Thái tử ca ca cầu thân thôi, liền vui sướng đến độ hôn mê bất tỉnh, mê
man suốt ba ngày, đúng là mất mặt mà.”
Ta há hốc miệng, hết sức
muốn biện giải một câu: Tiểu tiên đây là bị dọa sợ, không phải vui mừng. Nhưng bên trong cổ họng tựa như có một tầng hơi nước, nói cũng không ra được một chữ.
Người đó thấy ta như cá mắc cạn, chỉ không một
tiếng động há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là tức giận đến độ thở phì
phì rót một ly trà lạnh đưa cho ta. Hành động này đối với ta như nắng
hạn gặp mưa, đợi đến khi đem cổ họng thấm nhuận, cuối cùng mới gian nan
ngồi dậy, lồng ngực lập tức truyền tới một cơn đau nhói khiến ta nhịn
không được kêu lên, thấp giọng nói: “Đa tạ Đồng Sa Điện hạ.”
Mặc
dù Hắn hay đùa dai, nhưng tâm địa cũng không xấu, chẳng qua là con út
của Thiên đế và Thiên hậu, được cưng chiều có chút thái quá m