
tử điện hạ cười mắng: “Lăn vào đây. Lén lén lút lút
làm cái gì?”
Lưu Niên lon ton chạy vào, cực kỳ khó khăn mở miệng
bẩm báo: “Điện hạ, Đông Hải Long Tam Điện hạ đang đợi ở cửa cung, nói
tới thăm Chưởng Lại.”
Từ khi Thái tử điện hạ dắt ta rời khỏi Đồng Sơ Điện, quay về Thanh Hoa Cung bất quá chỉ một canh giờ, Dược Quân
được tiểu đồng mời tới một chuyến, để lại khá nhiều đan dược rồi lắc đầu rời đi. Ta xoa xoa ngực, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, mặc dù đã uống
hết mấy tách trà nhưng vị máu tanh trong miệng thế nào cũng không tan,
đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe thấy lời này trong lòng thất kinh,
tin tức truyền đi cũng hơi bị nhanh a.
Nét mặc Thái tử điện hạ
cứng đờ, có lẽ có cùng suy nghĩ với ta, bất quá trong nháy mắt đã khôi
phục lại vẻ mặt tươi cười nói: “Nghe nói Thanh nhi với Nhạc Kha giao
tình không tốt, sao hôm nay nàng bị thương, hắn liền xuất hiện? Lẽ nào
là tơ hồng trên chân nàng tác quái?”
Tim ta nhảy thình thịch, vội vàng ôm lồng ngực bày ra bộ dạng sắp nôn, nhanh chóng hớp xuống một
ngụm trà mới nói: “Thái tử điện hạ, đây chẳng phải là đang nói đùa sao?
Thanh Loan với Đông Hải Long Tam Thái tử luôn luôn đối đầu, trước đây
đánh nhau cũng không biết bao nhiêu trận. Nếu không phải có thù cũ, sao
có thể bóc vảy rồng của hắn?”
Mặc dù trước nay Thái tử điện hạ
luôn tươi cười như vầng dương ấm áp, nhưng đây bất quá là vẻ bề ngoài.
Nếu như hắn có thể tự hướng dì cầu thân, mà dì cũng đã đồng ý với hắn,
giờ phút này nếu ta không thể nghĩ ra biện pháp thoái thác hôn sự này,
cũng không thể liên lụy Nhạc Kha, khiến hắn và Thái tử trở mặt.
Cũng chẳng rõ là hắn tin hay không tin, chỉ tựa cười nhưng không cười nhìn ta chằm chằm.
Ta khẽ cắn môi, lại nói: “Còn chuyện tơ hồng kia, đấy chẳng qua là để kết
duyên cho phàm nhân, nếu như Điện hạ cảm thấy sợi tơ này thần kỳ, chi
bằng tiểu tiên đến chỗ Nguyệt Lão xin mấy sợi, thay Điện hạ tìm vài vị
tiên tử, xem Điện hạ liệu có thể động lòng với mấy tiên tử này không? – – Đúng rồi, hôm nay Long Tam Điện hạ tới đây, nhất định là muốn xem thử
ta chật vật thế nào. Hắn nhất định là cực kỳ hả hê.”
Đang nói,
ngoài cửa đã có người cười đáp: “Chưởng Lại quả thực nói không sai, hôm
nay Bổn Vương tới đây chính là muốn nhìn xem bộ dạng thê thảm của nàng.”
Long hình hổ bộ, người đã gần ngay phía trước, chính là Nhạc Kha.
Lưu Niên chỉ vào hắn lẩm bẩm nói: “Tiểu tiên vẫn chưa thông truyền xong…”
Thái tử điện hạ trách mắng: “Lưu Niên đừng vô lễ, còn không lui xuống?”
Lưu Niên lúng túng rời đi. Nhạc Kha chào hỏi Lăng Xương, ta nhìn hắn mà lo
sợ hắn sẽ nhớ lại chuyện cũ, trong mắt nếu có ý oán giận thì cực kỳ
không hay. Không ngờ thần sắc hắn vẫn như bình thường, không nhìn ra
được một chút thương tâm. Thật sự khiến ta yên lòng.
Thái tử điện hạ mời hắn ngồi, hắn liền nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta, ánh mắt chỉ đảo qua đảo lại trên mặt ta, đột nhiên lên tiếng: “Ta thấy
sắc mặt Chưởng Lại nhợt nhạt, lẽ nào ở trước mặt Thái tử điện hạ lại cậy mạnh? Nghe nói Thái tử điện hạ tự mình hướng Điểu tộc thủ lĩnh xin cưới Chưởng Lại, không lâu sau Chưởng Lại liền chính là Trắc phi nương nương rồi, Bổn Vương chúc mừng Thái tử điện hạ và Thanh cô nương.”
Ta nghe thấy lời này, suýt nữa sẩy tay đánh rơi tách trà, cũng không biết là lồng ngực đau
nhói hay do tâm trạng bực bội, lập tức khó khăn tựa người vào ghế, đầu
cũng không ngoảnh lại nhìn ra bên ngoài.
Thái tử điện hạ vui mừng nói: “Nghe nói Tam đệ thương hương tiếc ngọc, hôm nay lời này chính là
nói đến tâm sự trong lòng vi huynh rồi.” Hàn huyên hai câu lại bước
nhanh tới, đỡ cánh tay ta quan tâm bảo: “Tín Phương Viện cách nơi này
hơi xa, chi bằng Thanh nhi ở lại trong điện nghỉ ngơi đi.”
Ta đẩy cánh tay hắn ra, quay lưng về phía Nhạc Kha thản nhiên nói: “Tam điện
hạ thật không có đạo lý, mặc dù Thanh Loan là một cô loan, nhưng cũng
không để người khác tùy ý ức hiếp.”Trong lòng tự dưng nổi lên một bụng
chua xót. Ta vốn cho rằng hắn hiểu rõ ta, nhưng xét thấy ta đã đánh giá
cao hắn rồi, giờ phút này lại chạy đến chúc mừng, nói mấy lời nhăng
nhít, quả thật uổng phí hai ta quen biết bấy lâu.
Thái tử điện hạ kinh ngạc hỏi: “Ai dám ức hiếp Thanh nhi? Bổn vương thay nàng trút giận!”
Ta chăm chăm nhìn đôi mắt hắn, dịu dàng ấm áp như mùa xuân, nếu như hắn
không phải là Thiên giới Thái tử, ta nhất định tin tưởng nam tử đứng
trước mặt ta giờ phút này đối với ta có hai phần tình ý, nhưng hắn lại
là con của Thiên đế, cháu của chiến thần.
Ta nở nụ cười tự giễu,
ôm ngực nói: “Người ức hiếp ta, chẳng phải chính là Thái tử điện hạ
người sao? Biểu tỷ Đan Chu là công chúa tôn quý, đương nhiên sẽ là Thái
tử phi nương nương tương lai. Thanh Loan chẳng qua là một cô loan, không có chỗ dựa, đành phải đứng sau nàng ta làm nhỏ?”
Nét vui mừng
trong mắt hắn lập tức lụi tàn, con ngươi rũ xuống, cư nhiên có dáng vẻ
ba phần yếu đuối. Ta có lúc nào gặp qua Thiên tộc Thái tử cao ngạo bày
ra bộ dạng thế này a? Nhìn chằm chằm hắn kỳ quái hỏi: “Thái tử điện hạ
dựa vào cái gì cho rằng Thanh Loan