
một chung trà cho ta, vừa vặn lại là chung trà mà ban nãy ta và Nhạc Kha
đương lúc tranh luận có chút khát, liền tiện tay rót cho hắn, hắn vừa
mới uống một nửa đã đặt xuống.
Bà cô này của nó nhìn chằm chằm ta một hồi, thở dài nói: “Trước kia ta nghĩ cô nương thu dưỡng Tiểu Ly,
bất quá chỉ xem nó là một con thú nhỏ mà thôi, nay nhìn thấy tình tỷ đệ
của hai người, ca ca tẩu tẩu linh thiêng biết được cũng mỉm cười yên
lòng nhắm mắt.”
Mấy trăm năm qua Cửu Ly đều ngủ cùng ta trên một
chiếc giường lớn, tuy rằng lúc đó vẫn là một người một thú, nhưng tình
cảm tương thân tương ái không hề giảm. Ta kéo tay nó vỗ vỗ, cười nói:
“Quốc chủ nói không sai, ta và Cửu Ly làm bạn mấy trăm năm, mặc dù không có phúc phận cùng chung huyết thống, nhưng tình cảm không hề kém tỷ đệ
ruột thịt.”
Cửu Ly ngồi ở bên cạnh ta, nhích nửa người lại gần,
ảm đạm nói: “Tỷ tỷ, Tứ cô muốn đệ trở về Thanh Khâu làm quốc chủ, qua
mấy ngày sau sẽ khởi hành. Cửu Ly không muốn rời xa tỷ tỷ, đặc biệt đến
thương lượng với tỷ tỷ.”
Mặc dù trong lòng ta lưu luyến không
rời, nhưng nghe thấy nó có thể trở về Thanh Khâu, cũng vô cùng vui mừng
cho nó. Từ nhỏ ta đã rời khỏi Thành Tu La, hơn vạn năm chưa từng quay
lại, thiết nghĩ còn xa mới có một ngày trở lại Thành Tu La. Từ nhỏ nó đã lớn lên ở Thanh Khâu, khó mà xa rời quê hương, nỗi nhớ mong trong đó có lẽ còn sâu đậm hơn ta.
“Đây là chuyện tốt nha. Tiểu Ly, đệ rời
khỏi Thanh Khâu cũng đã mấy trăm năm, đệ cứ theo Tứ cô về Thanh Khâu đi, nếu tỷ tỷ rỗi rãi có thời gian, tất nhiên sẽ đi Thanh Khâu thăm đệ. Đến lúc đó đệ làm quốc chủ, tỷ tỷ ở Thanh Khâu cũng có thể học theo con cua của Thuỷ tộc.”
“Hả?”
Nó nghi hoặc nói.
Ta cười
đáp: “Con cua Thủy tộc từ trước đến nay oai phong lẫm liệt, đi lại ngang ngược, ỷ thế làm bậy. Mấy năm nay tỷ tỷ ra vào trong vùng thuỷ vực, cực kỳ hâm mộ.”
Trong lòng Cửu Ly vốn chứa đầy nỗi buồn ly biệt, bị
lời này của ta làm nhịn không được liên tục gật đầu, trong mắt tràn ngập ý cười: “Đệ thấy tỷ tỷ ở núi Đan Huyệt Sơn bị người ta xa lánh, sau khi đến Thanh Khâu của đệ, nếu có kẻ dám bất kính với tỷ tỷ, đệ lập tức
khiến cho kẻ đó hồn phi phách tán.”
Trong cuộc đời ta hiếm khi
được người ta cổ vũ hoành hành, lại có hậu thuẫn vững chắc, nhất thời
sinh ra chủ ý muốn thân cận với Thanh Khâu, chỉ nắm tay Cửu Ly, trong
mắt đã bắt đầu ướt lệ, nhưng ý cười không giảm, ta nhìn rồi lại nhìn nó.
Tiểu thú nhỏ năm đó ta mang về nay đã thành một thiếu niên hào hoa phong
nhã, phong thái kinh người, có một ngày nó sẽ trấn thủ một phương, được
vạn thú Thanh Khâu kính ngưỡng. Tình cảm kích động trong lòng ta khó mà
kiềm chế, vươn tay yêu thương vuốt vuốt tóc nó, tựa như nó vẫn còn là
một con thú nhỏ, mỗi ngày ta luôn ôm nó vào lòng, vuốt lông nó, hấp thu
chút ấm áp này.
Tứ cô của Cửu Ly yên lặng uống xong chung trà,
nói: “Hôm nay bổn vương đến, nhìn thấy cô nương bên này không có cung
nga hầu hạ, bị thương cũng không người trông nom. Cô nương thay ca ca
tẩu tẩu dạy dỗ dưỡng dục Tiểu Ly, trong số thị nữ tùy thân của bổn vương có một thị nữ cực kỳ thân thiết tên là Nhã Nhĩ, chi bằng hôm nay bổn
vương đem nàng tặng cho cô nương làm thị tỳ bên người?”
Không đợi ta đồng ý, nàng đã vỗ tay nói: “Nhã Nhĩ, ngươi vào đây.”
Ngoài cửa vang lên giọng nữ mềm mại: “Vâng, quốc chủ.”
Giọng nói dịu dàng mê hoặc, nếu ta là nam tử, tất nhiên sẽ vội vã muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này.
Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, một nữ tử mặc váy màu ngọc bích nhạt nhẹ
nhàng đứng ở trong phòng, trước mắt ta rực sáng, cô gái trước mặt có đôi mắt sáng ngời trong suốt, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, dáng
người cao gầy kiện mỹ. Nàng không chút hoang mang đứng yên, ánh mắt mang theo vài phần tia sáng khó hiểu đánh giá ta một lúc, rồi cúi người thật thấp, thế nhưng lại hành một đại lễ.
Mặc dù ta và Cửu Ly rất
thân thiết, nhưng người này là người hầu thân cận bên cạnh Tứ cô của nó, ta sao có thể nhận đại lễ như vậy? Vội vàng nghiêng người đẩy Cửu Ly
một cái, rồi nói: “Nhanh giúp tỷ tỷ nâng Nhã Nhĩ cô nương đứng dậy. Tỷ
tỷ vô công bất thụ lộc, sao dám nhận đại lễ của Nhã Nhĩ cô nương chứ?”
Quốc chủ Thanh Khâu đầy thâm ý nói: “Thanh Loan cô nương nhận được, đừng
khách khí. Sau này cứ giữ nàng ấy ở bên cạnh để sai bảo. Hôm nay bổn
vương cũng mệt rồi, yến hội còn chưa kết thúc, Cửu Ly, theo cô cô về đi, ngày mai lại đến thăm tỷ tỷ con.”
Cửu Ly vốn còn muốn ở lại, sau khi bị quốc chủ Thanh Khâu khuyên bảo một hồi đành ngoan ngoãn đi theo nàng.
Bổn tiên sống trên đời này hơn một vạn tuổi, còn chưa từng nếm thử cảm giác được người ta hầu hạ, cũng chưa từng có thói quen vênh mặt hất hàm sai
khiến người khác. Chối từ không có kết quả, trơ mắt nhìn Cửu Ly và Tứ cô nó nghênh ngang rời đi, Nhã Nhĩ cô nương kia lẳng lặng đứng đấy, lớn
mật nhìn ta, nếu người không hiểu chuyện nhìn thấy tình cảnh như vậy,
tất nhiên sẽ cảm thấy ngược lại là bổn tiên đến hầu hạ Nhã Nhĩ cô nương.
Ta và nàng nhìn nhau một hồi, đau đầu nói: “Phòng ốc trong Tín Phương Viện này không ít, cô nương chắc