Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325563

Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.


vẻ hơn một chút. Nhìn đến độ ánh mắt có chút không thể di dời- -đây cũng chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì.

Trong lòng ra chuông cảnh báo

rung lên ầm ĩ, ngay cả trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng đều là tiết mục

thư sinh tiểu thư ly biệt mỗi người mỗi ngả của phàm giới, trong mơ thế

nhưng tâm can lại đau đớn bi thương, tỉnh lại nước mắt đã ướt nửa bên

gối, đích thực là chuyện xưa nay chưa từng có, nghĩ cũng không nghĩ, mà

là sự hoảng loạn từ trong lòng phát ra.

Bên ngoài Lưu Niên và hai bà lão quét dọn đang giằng co, ta khoác áo ngồi dậy, đầu bù tóc rối

bước ra cửa, trong ánh mặt trời chói chang, Lưu Niên đứng bên ngoài cách năm bước nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi, cực kỳ nghi ngờ nói: “Bộ

dạng thế này cũng xứng làm Trắc phi nương nương?”

Bốn chữ Trắc

phi nương nương quả thật gợi lên trong ta chút đồng tình với mẫu thân

của Nhạc Kha. Bà ban đầu cũng là Trắc phi nương nương, người kia ngang

hàng với bà đều là Trắc phi nương nương hiện giờ chính là Thiên hậu

nương nương cao cao tại thượng, còn bà lại bị giam trong hoa viên, cô

quạnh lặng lẽ, khổ sở cả đời, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Xem ra Trắc phi nương nương của Thiên giới thành thì một bước lên trời, bại thì hồn phách tan vỡ thần trí tổn thương, vạn kiếp bất phục, vốn dĩ ẩn

chứa nguy hiểm, quả thực không dễ dàng gì, lẽ nào một kẻ ngốc nghếch như ta lại có thể đảm đương?

Ta hướng hắn trừng mắt, tức giận nói:

“Lưu Niên, đây là đang rủa ta chết sao? Trắc phi nương nương cái gì,

chuyện không hề có! Sau này còn để ta nghe được lời này, coi ta có cắt

lưỡi của ngươi không.”

Thái tử điện hạ đích thực từng nói qua

những lời tương tự như thích ta, nhưng ta cho rằng, lời ngon tiếng ngọt

cũng tương tự như lời ca tiếng hát lay động lòng người, hát xong rồi

thôi, theo gió qua tai, bay bay không đọng lại chút gì.

Tựa như

mấy con chim trống cứ luôn ríu rít trên núi Đan Huyệt, cơ hồ con nào

cũng đều có thể ca hát, nhưng nói đến tình cảm, đến bây giờ ta chưa từng thấy qua.

Lưu Niên bị ta mỉa mai một hồi, lời trong miệng cũng

bị nghẹn xuống, hết nửa ngày mới cười lạnh nói: “Điểu tộc đúng là cao

tay, đã gửi đến một vị công chúa làm Thái tử phi nương nương, bây giờ

lại đồng ý để biểu muội công chúa làm Thái tử trắc phi nương nương. Xích Diễm Đại tộc trưởng sai cung nga đến truyền gọi Chưởng Lại, cũng xin

Chưởng Lại nhanh nhanh thay y phục rồi đi.”

Ta ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ ngủ hơi trễ, đầu óc có chút không tốt, lời của Lưu Niên ta nửa rõ ràng nửa mơ hồ. Thái tử phi nương nương chính là Đan Chu, nhưng Biểu

muội của Đan Chu – – khắp cả núi Đan Huyệt, đảm nhận hư danh này cũng

chỉ có một người là ta mà thôi. Nhưng biểu muội của Đan Chu làm Thái tử

Trắc phi nương nương, lời này ngược lại khiến ta có chút không hiểu rồi.

“Thái tử Trắc phi nương nương gì chứ?”

Lưu Niên thấy bộ dạng ta mù mờ thế này, cũng không biết là nhớ ra việc gì,

thu hồi nụ cười lạnh trên mặt, thở dài: “Cô luôn luôn là dáng vẻ ngốc

nghếch thế này, đều được Xích Diễm Đại thủ lĩnh đồng ý cho làm Thái tử

trắc phi nương nương rồi, cũng không chịu chú ý dung mạo một chút.”

Ta bị lời này cả kinh, trong lòng kinh hãi không thôi, thầm nghĩ không

tốt, lao về phía trước nắm chặt cổ tay hắn, không ngừng truy hỏi: “Đây

là chuyện khi nào? Đây là chuyện khi nào?”

Lưu Niên đau đớn kêu lên: “Nhẹ chút. Nhẹ chút. Dù là được làm Trắc phi nương nương, cũng không cần kích động đến như vậy a?”

Trong lòng ta khổ sở, đánh vào sau ót hắn một cái: “Ngươi tiểu tử này nghe

thấy làm Trắc phi nương nương mới kích động a, bổn tiên có chỗ nào kích

động? Nếu như dì ước định chuyện này, chi bằng một đao chém chết ta, đỡ

phải dằn vặt khổ sở từ từ.”

Lưu Niên nghe thấy lời này, mặt mày đau khổ cầu xin: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…Không không…Nương nương, Lưu Niên biết sai rồi.”

Hắn không kêu còn đỡ, một tiếng thốt lên liền càng khiến lòng ta bốc hỏa,

đạp một cước xuống ống chân hắn, sử dụng chính là chiêu thức của những

ngày vô lại đanh đá trước đây, mắt thấy hắn đau đến oằn người, ta “vèo”

một tiếng từ bên cạnh hắn xông ra, tức giận nói: “Dì thế này là có suy

tính gì?” Sau lưng nửa bên y phục đã bị Lưu Niên níu lại.

Hắn đau đớn cầu khẩn: “Tỷ tỷ….Tỷ tỷ người trang điểm thay y phục rồi hãy đi

Đồng Sơ Điện a? Bộ dạng thế này mà ra ngoài, truyền đến chỗ Thiên hậu

nương nương, tương lai sẽ nếm chịu khổ sở.”

Ta niệm một câu

quyết, dáng vẻ lộn xộn trong chớp mắt liền chỉnh tề. Bất quá là một chút tiên thuật, tu vi của Lưu Niên ít hơn ta mấy ngàn năm, lúc này nhìn

thấy ta đương nhiên đã gọn gàng thỏa đáng, nhưng nếu để dì nhìn thấy,

nhất định lúc này vẫn là bộ dạng y phục không chỉnh tề. Nhưng tin tức

của Lưu Niên khiến ta hỗn loạn vô cùng, trong lòng giống như đã ngầm

chứa một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đó vô tình gặp gió liền bùng lên, thiêu

rụi tất cả, khiến ta nhất thời không thể ngăn lại, chẳng thèm quay đầu

chạy thẳng đến Đồng Sơ Điện.

Bất luận thế nào, không thể để dì sắp đặt mối nhân duyên này.

Muốn ta ngoan ngoãn dưới trướng Đan Chu, để Thái tử làm phu quân, trừ phi

ngày đó ta cũn


XtGem Forum catalog