
ạ, nô tỳ nghe nói Đông Hải Ngư nương xinh đẹp mỹ mạo, Điện hạ thử nói xem
dung mạo nô tỳ được mấy phần?”
Một người khác “Xùy” một tiếng
cười chế giễu: “Muội muội, muội vẫn là đừng ở trước mặt Tam điện hạ mà
làm xấu mặt chứ? Điện hạ gặp qua bao nhiêu dung mạo mà tỷ muội ta không
thể so bì. Nhưng tỷ muội nô tỳ hơn ở lòng trung thành. Tam điện hạ nếm
thử canh cá hạt sen mà nô tỳ tự nấu xem, hương vị thơm ngon nhất đấy.”
Ta đứng ở ngoài cửa sổ yên lặng một hồi, trong lòng tức giận: Đồ sắc long
này, đêm qua còn muốn tìm mẹ, đêm nay lại trái ôm phải ấp gớm chết đi
được, đúng là phí hoài lòng tốt của ta, quá nửa đêm không ngủ vội vàng
đến đây.
Đương lúc nhấc chân sắp đi, nghe thấy bên trong phòng
vang lên thanh âm đồ sứ “cạch” một tiếng, Nhạc Kha lạnh nhạt nói: “Hai
người các ngươi mời lui cho. Long Tam mặc dù phong lưu, quen biết không
ít tiên tử, nhưng thị hầu bên người không thiếu.”
Ta ngẫm nghĩ
một hồi, bổn tiên ở Đông Hải Long Cung cũng không ít ngày, con rồng này
mặc dù tính tình háo sắc, nhưng ở trong viện của hắn trước giờ chưa từng gặp qua Ngư nương thị hầu, toàn bộ đều là thanh y tiểu đồng, ở đâu có
thị hầu tùy thân?
Không lâu sau, hai tiên nga ấy nối nhau mà đi.
Ta từ khe cửa nhìn vào, thằng nhãi đó đang cầm một quyển sách mà phát
ngốc, nửa ngày cũng chưa lật sang chương mới, cũng không biết đang nghĩ
chuyện gì. Trên bàn đặt một chén canh, nghĩ thấy nhất định là canh cá
hạt sen mà tiên nga đó đích thân nấu rồi.
Ta nặng nề ho khan một
tiếng, thấy hắn hoảng hốt đem sách trong tay đặt xuống, đứng dậy, lúc
này mới mỉm cười nhảy vào, cười nói: “Tam điện hạ thật có diễm phúc a,
đêm khuya thanh vắng, tỷ muội cùng hầu.”
Sắc mặt hắn lập tức đen
thui một nửa, tiến lên hai bước nắm lấy tay ta nói: “Ta đợi nàng quá nửa đêm, sao giờ mới tới? Còn không tới trời liền sáng.”
Lông mày ta cau lại, chỉ cảm thấy trong bụng dâng lên một luồng khí giận, cực kỳ
không thoải mái, nhưng trên mặt lại không để lộ ra, trêu ghẹo nói: “Tiểu tiên yên lặng đứng bên ngoài, tiến thoái lưỡng nan, cũng không làm
phiền nhã hứng của Tam điện hạ.”
Hắn cốc vào trán ta một cái,
cười nói: “Nếu không phải nàng luôn luôn ngốc ngốc nghếch nghếch, một
chút trọng điểm cũng không nắm bắt được, ta thật sự cho rằng bộ dạng này là đang ăn giấm chua.” Nói rồi kéo tay ta hướng ra ngoài mà đi.
Ta bị câu này của hắn nghẹn lại, tức giận trong lòng càng tăng thêm hai
phần, suốt trên đường bị hắn kéo đi cũng chưa từng ngẩng đầu, chỉ ủ rũ
cúi đầu mà đi.
Đêm nay lúc chúng ta đến, bên trong vườn vẫn là
một mảnh tĩnh lặng. Hắn kéo ta đi loanh quanh khắp nơi, ta bực mình hắn không thèm nể mặt, cái gì cũng nói, đến cả những lời như ăn giấm chua
cũng dám nói ra miệng, hắn hỏi ta mười câu cũng chỉ tùy ý trả lời hai
câu. Nương theo ánh trăng cúi đầu mà đi, nhìn ngắm trăm hoa trong vườn.
Nhạc Kha bị hành động của ta khiến cho hắn chỉ biết cười khổ một lúc, đành
phải tùy ta cúi đầu nhìn hoa cỏ dưới chân. Ta nhìn tới nhìn lui, thế
nhưng nhìn thấy một khóm hoa quỳnh sum suê, từng nụ từng nụ hoa màu
trắng vây lấy nhau, ước chừng có đến mười nụ hoa, dưới ánh trăng toát
lên vẻ đẹp dịu dàng, ẩn chứa vài phần tinh khiết.
Ta xuất thần
nhìn chăm chú một hồi, trong đó có một nụ hoa từ từ chuyển động, hướng
về phía ánh trăng nửa e ấp nửa khó khăn, cánh hoa chậm rãi bung ra,
hương thơm nhè nhẹ, chính lúc nụ hoa hoàn toàn nở rộ, nhụy hoa tách ra,
bên tai truyền đến một giọng nói kêu gào yếu ớt: “Con ơi chạy nhanh…Con
ơi chạy nhanh…”
Dường như lời này chính là ẩn giấu bên trong cánh hoa.
Ta sợ hãi hít một hơi, đặt mông ngồi bệch xuống đất. Nhạc Kha đưa tay đỡ
ta dậy, ánh mắt nghiêm túc quan sát xung quanh, cơ hồ như thể chỉ trong
khoảnh khắc, giọng nói đó liền theo hương hoa lan tỏa ra bốn phía, tiếng nói cứ liên tục không dứt, tựa hồ ở ngay bên cạnh, nếu không phải một
khắc trước đó ta tận mắt thấy đóa hoa bung nở, sau đó mới nghe thấy
tiếng nói, nhất định nhất thời cũng sẽ tìm không ra nơi phát ra âm
thanh.
Ta níu chặt tay Nhạc Kha, lùi về sau hai bước chỉ vào khóm hoa quỳnh, sợ hãi nói: “…Tiếng nói, tiếng nói chính là phát ra từ bên
trong đóa hoa. Lúc hoa nở, tiếng nói cũng đồng thời vang lên.”
Nhạc Kha tựa như nửa tin nửa ngờ, khom người ngồi xuống, đem lỗ tai dán lại
gần đóa hoa quỳnh nở rộ, tiếng nói ấy từ từ truyền đến: “….Con ơi chạy
nhanh…Con ơi chạy nhanh…” Một giọt lệ trong suốt từ khoé mắt hắn chảy
xuống, rơi trên cánh hoa, như thể cánh hoa ngậm sương, dưới ánh trăng
rạng rỡ lấp lánh.
Ta từng nghe nói đến thuyết “Trích lệ thành
châu”, thêm nữa lúc rời khỏi thành San Hô còn nhận được một chiếc giỏ
kết từ nước mắt của một vị Giao nương, nhưng Long tộc rơi lệ lại cũng
lấp lánh ánh sáng châu ngọc thì quả là thần kỳ. Ta đưa tay ra khẽ vuốt
cánh hoa, tiếng nói bên tai thê lương không dứt, khiến trái tim bổn tiên chua xót, trên đầu ngón tay bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, nóng đến độ bổn tiên phải rụt tay lại, nhụy hoa kia vươn dài
ra, Nhạc Kha bị kinh ngạc đến độ lùi về sau một bước dài, t