
mọi áp lực tâm lí để sau đó thi được vào một ngôi trường đại học
danh giá, chuyên ngành kinh tế. Có lẽ bản thân cô cũng không biết đến tột cùng
cô cố gắng như vậy là vì cái gì. Vì bản thân cô thích ư? Có lẽ không phải. Vì
nguyện vọng của gia đình? Cô hoàn toàn có thể chống đối đến cùng. Đến cuối cùng
là vì cái gì cô cũng không biết, cũng không có gắng muốn tìm hiểu nữa. Bây giờ,
cô chỉ muốn cố gắng hết sức mình cho cuộc sống hiện tại, không suy nghĩ vẩn vơ
nữa.
Cô cũng đã sang năm hai đại học rồi, đôi khi cũng cảm thấy mình đã lớn
thật rồi, không thể cứ thế mà trẻ con mãi được, rồi sẽ phải trưởng thành, phải
sống độc lập. Đó là khi cô quyết định mình có thể dẹp bỏ mấy cái gọi là hoai
bão hay ước mơ được rồi, cứ phải cố gắng mà sống cho hiện tại thôi. Cuộc sống
không vì ai mà dừng lại, chả có gì thay đổi chỉ vì Vũ ra đi năm ấy. Mỗi người
đều có cuộc sống, điều mình muốn và mình cần phải làm…
Kiều Vy vừa mắt nhắm mắt mở ra được bến xe buýt. Lịch trình của cô hàng
ngày đều như vậy. Sáng mở mắt dậy, chuẩn bị hành trang đến trường rồi bắt đầu
phi thân ra bến xe buýt. Phải đến lúc bình tĩnh ngồi trên bến xe buýt rồi cô
mới dần dần tỉnh ngủ. Cả quãng đường dài từ nhà đến trường là quãng đường vừa
đủ để cô tỉnh ngủ.
Nói đến đây, Kiều Vy lại thấy khó hiểu, tại sao lên đại học, cô không
thức khuya như cấp ba, ngày ngày cũng ngủ nhiều hơn, đi học cũng không vất vả
bằng, thế mà sao cô còn cảm giác buồn ngủ hơn cả hồi cấp ba cũng phải dậy sớm
đi học như vậy? Lẽ nào cô đã già nên mới như thế? Nghĩ đến đây, cô lại đau
lòng, lắc lắc cái đầu đã cắt tóc ngắn để xua đi nỗi ám ảnh của thiếu nữ đầu
hai. Tiếng nhạc từ chiếc tai nghe đeo bên tai phát ra du dương, cô cảm thấy
cuộc sống bây giờ của mình thực ra cũng rất tốt. Tuy là có chút mệt mỏi nhưng
bận rộn như thế cũng sẽ không có thời gian để suy nghĩ linh tinh. Hàng ngày, cô
cứ vui vẻ mà sống, còn chưa kịp suy nghĩ gì, chưa kịp có chuyện làm mình buồn
thì đã hết ngày rồi. Tự nhủ cuộc sống cứ mãi như thế thì thật là tốt.
Hôm nay, ngày đi học của Kiều Vy khác hơn so với mọi ngày một chút, chính
là hôm nay sau giờ học buổi sáng, cô có hẹn đi uống cà phê với Hạ Vũ, một người
chị khóa trên, hơn cô ba tuổi. Tại sao Kiều Vy quen Hạ Vũ thì đó lại là một câu
chuyện tình cờ. Ngày đầu tiên nhập học, trên văn phòng khoa đã phát về cho từng
sinh viên một tờ danh sách rõ dài những sách cần phải mua để học. Không chỉ có
thế, vì sách trong khoa là sách do giáo viên tự soạn nên chỉ lưu hành nội bộ
trong trường, chính vì thế mà kèm theo danh sách chính là địa chỉ cũng như sự
chỉ đường nhiệt liệt của cô giáo vụ để sinh viên có thể tìm được xưởng in của
trường để mua sách. Mà nói đến những người mù đường thì Kiều Vy lại là người mù
đường nhất trong số những người mù đường. Nghe một loạt các loại chỉ dẫn của cô
giáo vụ, Kiều Vy cũng gật đầu như trống bỏi, cuối cùng là ù ù cạc cạc không
hiểu gì lê lết đi tìm đường. Và đối với một người mù đường như Kiều Vy, niềm
tin có thể tìm được đường đã khiến cô… lạc đường một cách oanh liệt.
Lần đầu tiên đến trường nhập học, còn chưa quen ai, còn điều gì có thể bi
kịch hơn thế? Cuối cùng, cũng may cô nhìn thấy một chị gái vô cùng xinh xắn,
nhìn lại có vẻ hiền lành thế là liền đánh bạo hỏi đường. Người chị gái xinh xắn
ấy chính là Hạ Vũ. Hạ Vũ rất nhiệt tình chỉ đường cho cô biết xưởng in ở đâu,
còn tiện thể giới thiệu luôn đường xá trong trường cho cô. Hai người vừa mới
gặp mà đã tâm đầu ý hợp như quen biết đã lâu, nhất là sau khi cô biết Hạ Vũ học
cùng khoa với mình, đang học năm cuối thì liền gọi ngay một tiếng tiền bối.
Thế là sau lần gặp đó, hai người vẫn giữ liên lạc. Hạ Vũ cũng giúp đỡ cô
rất nhiều trong việc học. Còn nhớ hồi đầu vào trường chưa quen ai, với nội quy
rồi phong cách sống của sinh viên đại học, mọi thứ còn khá bỡ ngỡ và mới mẻ với
Kiều Vy, cũng may có Hạ Vũ giúp đỡ, cô mới dần dần có cảm giác thân quen với
ngôi trường cô sẽ gắn bó bốn năm này. Sau khi Hạ Vũ ra trường, công việc bận
rộn, hai người cũng ít gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin, chat với nhau
trên facebook. Hạ Vũ hay kể chuyện người yêu của chị ấy cho Kiều Vy nghe. Tình
cảm của hai người họ dường như rất tốt, cũng đã quen nhau từ lâu rồi, lần này
hẹn gặp đột xuất như vậy, Kiều Vy bỗng có linh cảm chẳng nhẽ là định mời cô đi
ăn cưới. Nghĩ vậy, cô liền cảm thấy vui vẻ, đám cưới thì đám cưới, cũng lâu rồi
cô không đi cái đám cưới nào, quả là cũng muốn đi một cái cho vui.
Mười hai giờ trưa, cô bước vào quán cà phê hai người hẹn thì đã thấy Hạ
Vũ vẫy vẫy tay với cô. Chị ấy lúc nào cũng vậy, tuy hơn cô hẳn ba tuổi nhưng
vẫn nhí nhảnh còn hơn cả cô. Cô vừa ngồi xuống ghế, gọi đồ uống xong thì Hạ Vũ
liền nói, vẻ mặt như vừa bắt được vàng:
- Kiều Vy, em đoán xem chị hẹn em hôm nay ra đây làm gì?
- Nhìn chị hớn hở như bắt được vàng thế, không phải là muốn hẹn em ra để
chia phần đấy chứ?
- Ha ha sai hoàn toàn. Em không những không được chia mà còn chuẩn bị mất
đó.
- Nghe nguy hiểm vậy chị?
- Ha ha không có gì