Old school Swatch Watches
Liệu Có Phải Tình Đầu

Liệu Có Phải Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.

t, đó là đến lúc Kiều Vy nhận ra cô

cần phải tránh mấy người bê ghế đó thì đã quá muộn. Trong không gian bỗng vang

lên một tiếng kêu thất thanh rồi một âm thanh báo hiệu có ai đó vừa rơi xuống

nước. Và ai đó vô cùng đen đủi ở đây chính là Kiều Vy. Do tránh mấy người bê

ghế, cô đã không để ý bên cạnh còn có cái hồ, và hậu quả là có người hôm nay được

tắm mát. Bị thu hút bởi tiếng động khi đó, chỉ có một chàng trai cũng đang vội

vàng về hội trường cưới. Khi anh quay ra nhìn về hướng phát ra tiếng động thì

chỉ thấy có một cô bé đang bơi bơi như chú vịt nhỏ trong hồ nước. Khung cảnh

trước mặt anh quả thật là quá đặc sắc rồi. Khoan đã, đó có phải là cô gái ấy

không?

- Em có sao không? Đưa tay cho tôi.

Trước khi anh kịp định hình thì anh đã phát hiện ra bước chân mình tiến

đến cái hồ nước tự bao giờ và bây giờ, anh đang đưa tay ra để giúp cô bé ra

khỏi hồ nước. Ngay khi cô gái bước ra khỏi hồ nước, anh đã bắt đầu thấy hối hận

về hành động của mình. Tình trạng của cô gái quả thật là không thể tồi tệ hơn.

Chiếc váy cô đang mặc là một chiếc váy mùa hè lại còn màu trắng, tuy là phần

chân váy được thiết kế khá nhiều lớp để tạo độ bồng cho váy nhưng phần trên

thì… khụ… có chút hơi mỏng manh. Trước tình cảnh này, anh quả thật không biết

làm gì hơn ngoài việc cởi áo khoác của chính mình khoác lên người cô gái nhỏ bé

đang còn trong tình trạng bàng hoàng, không hiểu vì sao tự nhiên mình lại bị

ướt như chuột lột.

Khi cảm thấy có chiếc áo khoác lên người mình, lúc này, Kiều Vy mới sực

tỉnh và phát hiện ra tình hình hiện giờ của mình. Trước mặt là một người thanh

niên, người ấy đang nói chuyện với những người bê ghế đang đứng xin lỗi cô rối

rít. Cô chỉ cảm thấy giọng người thanh niên này nghe thật vừa tai, rất hay.

- Không có vấn đề gì cả, các anh vội thì cứ đi đi. Tôi sẽ lo cho cô ấy.

- Xin lỗi, xin lỗi. Vậy nhờ anh. Chúng tôi đang có việc vội.

- Được rồi, các anh đi đi.

Sau đó, cô thấy chàng thanh niên đó quay ra nhìn mình, anh ấy đang nói

chuyện với cô:

- Ừm, em không sao chứ?

Lúc này, cô mới hoàn toàn tỉnh táo về việc mình cần làm:

- Ơ, anh là?

- À, tôi tên là Tử Du. Là bạn của chú rể.

- Ồ. Xin lỗi, áo của anh cũng ướt rồi.

- À, không sao không sao. Quan trọng là bộ váy của em giờ ướt hết rồi,

phải làm sao đây?

- Em là bạn của cô dâu, có lẽ, em có thể mượn được chị ý cái gì đó để mặc

tạm, nếu em tìm được chị ý trong hội trường kia.

- Được thôi, để tôi đưa em đến phòng nghỉ rồi tôi sẽ đi tìm cô dâu cho em.

Em lúc này… ừm… có vẻ không được phù hợp lắm để đi vào hội trường.

- Cảm ơn anh ạ.

Đi theo sau người con trai đó, Kiều Vy bỗng có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Anh rất cao, bờ vai cũng rất rộng, dường như chỉ cần đi theo cái bóng của anh

là có thể che nắng cho cô vậy. Sau khi ngồi chờ trong phòng một lúc đã thấy Hạ

Vũ chạy vào.

- Kiều Vy, em sao rồi?

- Không có gì, em chỉ bị ướt thôi. Giờ thì hơi khó chịu, có vẻ là bị ướt

nên bị cảm rồi.

- Hix, xin lỗi em, để chị đi hỏi xem mấy người bê ghế đấy là ai.

- Hạ Vũ, không có gì đâu. Người ta cũng không cố ý, là em không cẩn thận

thôi mà. Ủa mà sao chị biết tình hình nhanh vậy?

- Là Tử Du kể cho chị. Anh ấy tìm chị, bảo là em đang đợi chị, rồi kể cho

chị chuyện xảy ra.

- Ơ, thế giờ anh ý đâu rồi ạ?

Lúc nãy còn chưa kịp cảm ơn cho đàng hoàng tử tế, giờ muốn cảm ơn thì lại

chẳng thấy ân nhân đâu nữa rồi.

- À, lúc bọn chị quay lại thì anh ấy nhận được điện thoại, có việc nên về

trước rồi. Để chị lấy bộ quần áo của chị cho em mượn.

- Nhưng mà em còn cầm áo khoác của anh ý mà?

- Ừm, thôi không sao đâu. Cứ để đấy, để về sau chị trả cho. Nào, nào, em

đi thay quần áo đi không lại ốm bây giờ.

Trước sự sốt sắng của Hạ Vũ, Kiều Vy đã thay áo phông, quần jean, tung

tăng trở lại hội trường cưới tay trong tay với cô dâu. Vừa đi cô vừa nghĩ đến

người đã cho cô mượn áo khoác lúc nguy cấp như thế. Tử Du, một cái tên thật đặc

biệt, cái tên này nhất định cô sẽ nhớ.

“Cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất sâu đậm

Dù là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều được

Đó là niềm hạnh phúc trong trái tim em

Dù em biết tim mình đang đau nhói…”

Tiếng nhạc chuông bài “Em sẽ ổn thôi” của Vương Tâm Lăng đã từ lâu trở thành nhạc chuông điện thoại của Kiều Vy.

- Alo, chị à?

- Ừ chị đây.

- Chị đã đi tuần trăng mật về rồi cơ à?

- Ừ chị về rồi, đi vui lắm, sau này em lấy chồng nhất định phải học chị đi tuần trăng mật ở đây đó.

- Vấn đề này cứ để xem xét sau đi. Thế chị đi chơi vui thế có nhớ mua quà cho em không đấy?

Tuy cũng rất muốn biết cô đi tuần trăng mật thế nào nhưng mà quà vẫn là vấn đề cần hỏi trên hết.

- Ồ, quà thì không có nhưng chị có một tin vui đấy nhé.

- Chị đã… rồi sao?

- Ầy, cái con bé này. Chị có nhanh thì cũng không nhanh như thế chứ. Tin vui chị muốn thông báo cho em là chị tìm được chỗ thực tập cho em đấy, muốn thử không?

- Có chứ. Ở đâu vậy chị? Mà làm gì thế ạ?

- Chính là làm thư kí cho giám đốc khách sạn của bạn chị. Em yên tâm, cứ đi làm đi, chị đã liên lạc với bạn chị cho em rồi, em sẽ được tiếp đón