Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 10.00/10/388 lượt.

hở nhàn nhạt vào mặt hắn “Baidu.”

“…….” Bách Sanh yên lặng không nói, bây giờ mới biết sức mạnh của baidu.

Tiểu Liêu đưa tay kéo hắn “Đêm đó, anh làm cái gì, em biết rồi.”

Bách Sanh nhìn nó kinh ngạc, trong bóng tối có lẽ nó không nhận thấy

biểu hiện giật mình của hắn, nó lặng lẽ đến bên người hắn, chân khoác

lên hông hắn “Bách Sanh, em thích anh, yêu/yêu em không sợ.”

“Đêm đó … không đau sao?” Bách Sanh yên lặng thật lâu mới nói, hắn

vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại sợ, sợ nó sẽ nhớ đến những ký ức không tốt.

Tiểu Liêu đặt đầu lên bờ vai hắn, đầu khẽ cọ “Đau, nhưng mà là Bách Sanh … lại đau, em cũng chấp nhận.”

Trong lòng Bách Sanh cảm thấy thật ngọt ngào, xoay người ôm chặt lấy

nó “Đồ ngốc.” Tiểu Liêu như thế này, khiến hắn cảm thấy cuộc đời này của hắn không thể nào rời xa nó.

Tiểu Liêu rất ngoan cố, sống chết cũng bắt hắn nói ra điều đó, Bách

Sanh không nói gì, nhắm mắt lại không để ý đến nó. Nó thở phì phò, cuốn

người qua chăn cuộn lại cứ như con nhộng. Hắn buồn cười bắt đầu giằng co với nó“Được rồi, đừng ồn ào, mai anh phải đi sớm.”

Tiểu Liêu cười tấn tới “Vậy … anh trả lời em.”

“Tiểu Liêu em rốt cuộc cứ chấp nhất chuyện này sao, thật không ngờ là trong cốt cán em lại lưu manh như vậy.”

Tiểu Liêu tỏ ra uất ức, quay người đứng dậy, mặt đỏ lên “Dịch Bách Sanh, Baidu nói là con trai thích con gái thì sẽ làm.”

Bách Sanh há hốc mồm sau 1 lúc lâu “Em nói đó là cầm thú, nói anh khắp người phát tình.”

“……” Tiểu Liêu ngơ ngác ngồi ở trên giường, Bách Sanh khẽ thở dài,

kéo nó qua nói “Tiểu Liêu, nếu như ngày đó, không có chuyện ngoài ý

muốn, anh sẽ không đối với em làm những chuyện như thế đâu, bây giờ cũng không” Hắn dịu dàng cuối xuống hôn lông mi nó “Em còn nhỏ như vậy, anh

bảo vệ còn không kịp sao có thể ăn hiếp em.”

Tiểu Liêu xấu hổ nói “Đó … không phải là yêu sao, sao lại gọi là ăn hiếp.”

Bách Sanh cuối đầu cười “Là yêu, nhưng mà … em bây giờ, vẫn chưa

thích hợp.” Nó còn nhỏ như vậy, hắn làm sao có thể để nó nhìn thấy bộ

mặt man rợ khác của mình. Nếu như không phải ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ chờ nó trưởng thành, tuyệt đối là không phải là trong trạng thái

cưỡng đoạt.

Tiểu Liêu vẫn muốn hỏi hắn là tại sao không thích hợp, chẳng lẽ là do nó dậy thì không tốt, hắn không thích. Bách Sanh kéo nó nằm xuống, im

lặng mang nó đặt vào lòng ngực, từ phía sau vòng tới ôm lấy nó. Tiểu

Liêu cảm thấy được người sau lưng hơi thở trầm ổn cho nên nó cũng yên

lặng nhắm mắt.

*

Mùa thu năm 17 tuổi, tới sớm hơn, lá rụng từ từ nhẹ nhàng thổi rụng đầy cả sân, nhánh cây chỉ còn trơ trọi, suy sụp vô tận.

Tiểu Liêu đi học về nhà, nhìn thấy Tưởng Mạch và Thiên Bắc đều ở nhà. Thiên Bắc hiển nhiên là từ trường học gấp quay về, đồng phục trên người còn chưa thay ra. Anh nhìn Tiểu Liêu bước vào nhà, sắc mặt hơi mất tự

nhiên.

Tiểu Liêu nhìn Thiên Bắc, rồi an vị ngồi đổi giày, bỗng nhiên ánh mắt nó dừng lại, nó thấy đây rõ ràng chính là giầy của Bách Sanh mà, nó hớn hở đứng dậy, chạy đến trước Thiên Bắc không che giấu kinh ngạc “Bách

Sanh đã quay về.” Mấy ngày nay Bách Sanh đều rất ít gọi cho nó, ngay cả

nhắn tin cũng ít đi. Có đôi nhắn thì cũng chỉ là vài câu nhắc nhở nó mặc thêm áo đừng để bị lạnh v.v…

Thiên Bắc và Tưởng Mạch nhìn nhau, Tưởng Mạch không nói gì, còn Thiên Bắc thì nhẹ gật đầu.

Tiểu Liêu mang đôi dép vào, chạy hướng lên lầu, Thiên Bắc ở phía sau quát gọi nó “Tiểu Liêu.”

Tiểu Liêu không rõ cho nên quay đầu lại nhìn anh, Thiên Bắc do dự vài giây, cười qua 1 cái “Anh ấy nói chuyện riêng với ba trong phòng sách,

em … lát nửa hãy tìm anh ấy.”

“Dạ.” Tiểu Liêu ngạc nhiên cầm túi xách đi hướng về phòng mình, đi

ngang qua phòng sách, dừng lại, nghĩ rồi lại nghĩ vẫn hướng đến phòng

mình, nhưng đi chưa được 2 bước thì đã nghe tiếng Dịch Phong lớn giọng

bên trong truyền ra “Vô liêm sỉ, con không thôi khiến cho ba bớt lo nghĩ được sao, tưởng là còn 14, 15 tuổi sao, hả?”

Tiểu Liêu nghe được tiếng Dịch Phong hiểu được ông đang rất giận,

Dịch Phong tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng rất ít khi nổi giận, lửa lớn

như vậy nhất định là vô cùng tức giận. Tiểu Liêu cũng không biết thế nào dừng luôn ngay ngoài cửa.

Bách Sanh vẫn không nói gì, không nghe tiếng hắn trả lời.

Không lâu sau nó nghe được 1 tiếng quật thanh thúy vang lên kèm theo

là 1 tiếng rên nhè nhẹ. Đại não Tiểu Liêu bỗng dưng trống rỗng. Đó là

tiếng roi Tiêu Giã. Đầu óc nó lúc đó không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xông

vào. Hai người trong phòng sách nhìn thấy nó, rõ ràng là ngẩng người ra. Bách Sanh quay đầu nhìn thấy Tiểu Liêu, sau 1 giây, liền hạ thùy mắt.

Khi nó nhìn thấy Bách Sanh đang quỳ gối trên sàn nhà, 2 mắt trợn

tròn. Bách Sanh là 1 người kêu ngạo như vậy, với Dịch Phong thổi râu

trừng mắt thành thói quen, trước giờ Dịch Phong tức giận đều không làm

được gì, đánh không được đuổi cũng không được. Bây giờ, hắn lại không hề có ý chống đối mà quỳ gối ở đây, trên chiếc sơ mi trắng là từng lằn

roi, ngay chỗ cổ áo, Tiểu Liêu có thể thấy một cách rất rõ ràng, một vệt máu đỏ thắm lộ ra.

Tiểu Liêu buông người xuống bên cạnh,