XtGem Forum catalog
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323321

Bình chọn: 7.5.00/10/332 lượt.

Ngọc có lẽ chẳng hề vô ưu vô lo như ta đã nghĩ.

Lúc Lý Oánh Ngọc đại náo Bạch Hồng sơn trang, ta chỉ nghe danh chứ

chưa hề gặp mặt, Ảnh Tử truyền tin đến tay ta, ta lần lượt lọc bỏ, cũng

không hề để người này trong lòng, mãi về sau, ta mơ hồ đánh hơi được

điểm dị thường từ biểu hiện của Trang chủ.

Hắn chưa hề để ý như thế đối với bất kỳ người nào.

Lý Oánh Ngọc là người như thế nào? Ta sai người mang bức vẽ chân dung của nàng tới.

Người trong bức họa mặc một bộ nam trang màu xanh đen, đôi tay lồng

vào trong tay áo, tướng đi lúc lắc đong đưa như bị lung lay trong gió.

Nàng nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chiếc cằm thon gầy, đôi

mắt hẹp dài, khóe mắt đuôi mày đều lộ ý cười biếng nhác. Không được xem

là khuynh quốc khuynh thành, nhưng kỳ lạ là khiến người ta phải tim đập

thình thịch. Có lẽ là vì ánh mắt khi nàng nhìn người khác đầy vẻ thờ ơ,

không chút đếm xỉa, có lẽ là vì trong lúc lơ đãng hếch cằm lên biểu lộ

sự kiêu ngạo từ trong xương tủy, cũng có lẽ là vì khóe môi mím chặt lộ ý cười ẩn chứa sự cô tịch hiu quạnh.

Lý Oánh Ngọc là một người rất mâu thuẫn, nàng thường ở những lúc

ngươi “tưởng rằng như thế” mà phá tan đi nhận định của ngươi. Tư liệu về nàng viết rằng: người này tâm cao khí ngạo, lạnh lùng vô tình, dạo chơi chốn nhân gian.

Nói nàng tâm cao khí ngạo, nhưng nàng lại có thể không chút do dự

luồn cúi khuất phục. Chỉ cần có thể sống sót, nàng có thể không mảy may

suy nghĩ mà cúi đầu, lớn tiếng cầu xin tha thứ, vẻ mặt vô cùng đáng

thương. Cả đời ta cũng không thể quên vẻ mặt ngây ra như phỗng của người nọ, chắc hẳn lúc đó ta cũng không khá hơn tí nào, may là không có ai

thấy.

Nói nàng lạnh lùng vô tình, nhưng nàng lại liều chết cứu Trang chủ,

tuy nói lúc đó Trang chủ có ý lợi dụng nàng, mà chính bản thân nàng cũng biết sự thật này. Sau này khi nói đến việc đó, nàng vẫn giữ nụ cười

biếng nhác uể oải, tự đập vào tay mình, nói: “Lúc đó không phải mắc

chứng rút gân hay sao, một lần không cẩn thận nên duỗi tay ra.” Sau đó

nàng lại chống nạnh cười ha hả: “Nhưng lão gia ta năm đó vẫn là Hải Đông Thanh a! Đừng nói là một tên Đào Nhị, cho dù có mười tên Đào Nhị, lão

gia ta cũng cứu nổi!”

Về phần dạo chơi nhân gian… Đại khái là, nàng vẫn ôm thái độ nhàn

tản, nô đùa, vui chơi mà sống, đặc biệt là thái độ này của nàng nghiêm

túc hơn nhiều so với những người khác, cái loại nghiêm túc này, rất ít

người có thể nhận ra. Nàng từng nói với ta, nàng thường tự răn mình

“Sống không theo khuôn mẫu, chết cũng không thay đổi”, sau đó bừa bãi

hát một khúc điệu, giọng sai bét nhè “Dù sao cũng không đổi, chết cũng

không đổi, ta sẽ không thay đổi…”

Lúc đó ta thật không hiểu rõ, sao một người lại có thể đồng thời cùng một lúc yêu nhiều người như vậy, ta thường lấy làm bất bình vì Trang

chủ của mình, một nam nhân ưu tú như hắn, không nên vì một nữ nhân lưu

manh như thế mà lãng phí cả cuộc đời, thậm chí bỏ lại cả Bạch Hồng sơn

trang.

Trang chủ cũng chỉ biết cười khổ, nói “như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri”. (Tạm dịch: như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri = con người uống nước, nóng hay lạnh chỉ tự mình biết.)

Một thuộc hạ của ta dùng chất văn đầy tình cảm tả: Lý Oánh Ngọc là

một con Hải Đông thanh không thể bắt được, trong thân thể ẩn giấu một

trái tim cao thượng hơn cả bầu trời, rộng rãi hơn cả thảo nguyên.

Ta nghĩ, cũng chỉ là hoa tâm mà thôi. (Tạm dịch: hoa tâm = phong lưu bay bướm)

Lúc Lý Oánh Ngọc sắp chết, ta thầm vui mừng trong lòng, cảm thấy từ

nay về sau Trang chủ sẽ có thể thoát khỏi phiền toái này, trở lại Bạch

Hồng sơn trang. Nhưng xoay đầu nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong phúc chốc ta cảm thấy rốt cuộc cao hứng không nổi.

Sau Lý Oánh Ngọc không chết, chỉ gầy đi một vòng, cùng gầy xuống

giống như nàng là Yến Ly. Hắn thở nhẹ ra nói: “Tai họa lưu lại ngàn

năm.”

Năm nam nhân ưu tú nhất thiên hạ này đều cam tâm tình nguyện bị nàng gây tai họa.

Sau bọn ta dời đến Lạc thành, xây dựng Lý phủ, nàng trở thành Lý lão gia, một con Hải Đông thanh bị bẻ cánh.

Khi biết võ công mình bị phế, nàng khẽ giật mình một chút, cũng chỉ

một chút thôi, sau đó cười ha hả khoái chí, làm năm vị công tử khẩn

trương đến choáng váng. Nàng vỗ vai Yến Ly, nói: “Không có hài phải nghĩ đến người không có chân. Sống đã rất không dễ dàng gì rồi, còn có năm

người các chàng ở bên cạnh ta, cần võ công để làm cái gì, có Kiều Vũ rồi đây! Ôi, Đường Tư chàng đừng giận, chàng cũng vậy a!”

Lúc đó ta thầm nghĩ, người này có thể nào vô tâm vô phế như thế a?

Ngực bị đâm một đao, kinh mạch bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm bắn trúng liên

tiếp, có thể sống sót, có thể chạy, có thể nhảy đã là kỳ tích. Tuy nói

như thế, nhưng đường đường là Lý Oánh Ngọc khinh công độc bộ võ lâm năm

nào, giờ đi mấy bước thôi đã phải thở hồng hộc lên rồi, nói không thèm

để ý chỉ để lừa người.

Nhưng cả nhà đều tự hiểu trong lòng, không ai dám nhắc tới.

Nàng vẫn sống như trước mà không hề thay đổi, vô cùng không thay đổi, một cuộc sống mơ mơ màng màng như tỉnh như say, đem tất cả ao ước khát

vọng ký thác vào gà nướng, cù