
ng bọn công tử chơi trò bịt mắt bắt dê
không biết mệt. Nàng chấm mút cọ quẹt khắp nơi, mút mút đầu ngón tay của Đại công tử, vỗ vỗ cặp mông của Đào Nhị, sờ sờ đôi chân dài của Đường
Tam, xoa bóp cơ ngực của Kiều Tứ, khiêu khích dục vọng của Yến Ngũ – sau đó buồn bã thở dài: “Cấm dục a cấm dục…”
Ta khinh thường nói: “Lão gia, ngươi thực giống kẻ lưu manh!”
Nàng giận tím mặt: “Ngươi bớt vũ nhục ta chút đi! Cái gì gọi là giống, lão gia ta vốn chính là kẻ lưu manh mà!”
Ta cảm thấy ta vẫn không hiểu rõ lão gia, Trang chủ cũng nói như vậy, nhưng hắn bảo ta tiếp tục hầu hạ nàng, hắn nói ta là người duy nhất hắn tin được.
Sống chung với nàng nửa năm ta rốt cuộc mới dần dần hiểu nàng chút đỉnh.
Ví dụ như, nếu lão gia đau thật sẽ không kêu, chỉ lẳng lặng chịu đựng một mình, luôn luôn cười một cách vô tâm vô phế, còn một khi xảy ra
chuyện gì, nàng giả chết nhanh hơn bất kỳ ai khác, la réo ối ối giống
như sắp bị… . Ban đầu mọi người còn bị dọa, sau biết rõ trong lòng nhưng không thèm nói ra. Nhưng ta không rõ, như Đường Tam và Kiều Tứ, biết rõ là nàng giả chết, tại sao lại còn phối hợp với nàng, nhìn nàng nửa híp
mắt lại lén cười thầm.
Có một lần ta nhịn không được hỏi Đường Tam, hắn trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Lúc trước nàng bị thương nặng như vậy, nằm ròng rã nửa năm,
không nói không cười, hơi thở dường như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Khi đó ta tự nhủ, chỉ cần sau này nàng còn có thể nhảy có thể cười, nàng
muốn làm cái gì, ta cũng đều chìu theo nàng.”
Trong tất cả mọi người, Đường Tam là người tâm cao khí ngạo nhất, hắn chưa từng chịu qua cực khổ, từ nhỏ đến lớn đều được người khác bợ đỡ,
một người kiêu ngạo như thế mà cũng vì lão gia nhẫn nại chịu đựng. Ta
biết, lúc trước Đường Tư bị trúng kế khích tướng của Lôi gia bảo, một
mình thách thức Cửu Lôi trận, là nàng đã cứu hắn ra, nhưng lại tát hắn
một cái, vừa cõng hắn phá trận, vừa mắng xối xả như chó, dọc đường hắn
tức đến hộc máu – phun hết ra máu bầm, sau khi trở lại Đường môn, toàn
thân hai người đều là máu.
Ta vẫn cho rằng Đường Tam là vì mang ơn cứu mạng của nàng mới ở bên
nàng, nhưng nếu chỉ là ơn cứu mạng, có lẽ cũng không đến nỗi phải làm
như thế. Có rất nhiều chuyện, người không trải qua không thể nào hiểu
hết được.
Cũng như ta đã nói từ trước, Lý Oánh Ngọc người này, dù nhìn từ bất
kỳ phương diện nào cũng đều không được tính là người tốt. Nhưng vì sao
nàng lại hết lần này đến lần khác đối xử tốt với người khác, khiến người ta thích nàng?
Lúc nào nàng cũng nói: “Ngươi biết đó, con người ta không bao giờ tự luyến.”
Có lẽ lúc nỗ lực giúp đỡ người, nàng cũng nghĩ người khác vô tâm vô
phế giống mình, ngẫu nhiên không tự chủ được cứu mấy người mà không nghĩ đến chuyện bọn hắn để ý báo đáp lại. Mà nàng, đại khái cũng rất dễ mềm
lòng. Nửa cuộc đời về trước, trừ Thẩm Đông Ly, không ai thật lòng đối xử tốt với nàng, một khi người ta dùng chân tình đối đãi với nàng, nàng
cũng chỉ còn cách lấy thân báo đáp …
Thật ra nàng sớm nên hiểu rõ, giống như lúc ban đầu Thẩm Đông Ly cho
nàng một cái bánh bao, nàng khăng khăng một mực ở cùng hắn mười năm, như vậy tại sao người khác lại không làm như thế?
Có lẽ là vì nàng đối với người khác vô dục vô cầu, coi người ta như
mây bay nước chảy, ngược lại khiến người ta nổi lòng hiếu kỳ và mong
muốn chinh phục, cuối cùng hóa thành một lời nhu tình, đầy bụng thâm
tình.
Thế là ta nghĩ, Lý Oánh Ngọc, lão gia của chúng ta, thật ra là một
người rất mạnh mẽ, hơn nữa lại là một nữ nhân có thói quen che đậy chính mình.
Mãi đến một ngày phát sinh một sự kiện nọ.
Ngày hôm đó ta đi ngang qua trung đình, thấy lão gia ngơ ngác đứng
dưới chân tường, hai tay cuộn lại trong tay áo, ngửa đầu lên, híp mắt
lại, không biết là đang làm cái gì. Trong lòng ta hiếu kỳ, bèn dừng lại
nhìn lén, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, hai đầu gối cong lại, nhảy vọt
lên trên – tim ta lập tức thót mạnh – thế nhưng nàng chỉ nhảy được đến
nửa độ cao của vách tường là hết sức, đành chịu rơi xuống.
Nàng bĩu môi, thử lại một lần nữa.
Chiều hôm đó, nàng ở dưới chân tường nhảy chừng trăm lần, cuối cùng thở dài một tiếng, ủ rũ bỏ đi.
Lúc đó, ta trốn ở phía sau cánh cửa, Đại công tử núp dưới giàn hoa
bên cạnh, Nhị công tử, Tam công tử trên hành lang, Ngũ công tử ở sau gốc cây, Tứ công tử ẩn nấp quá kín, ta không tìm được hắn.
Ta nghĩ, võ công của lão gia đã hoàn toàn bị phế.
Ngày hôm sau, Nhị công tử hạ lệnh, trong phủ bất kỳ ai cũng không
được khoe khoang võ công, không cho trèo tường, không cho sử dụng nội
lực, không cho…
Lão gia giật mình nửa ngày, mới phục hồi tinh thần lại, lúc đến hậu
viện nàng theo sát ta như tên trộm, nói: “Thật ra ta biết bọn hắn đang
rình xem, nên ta cố ý nhảy như vậy, nếu không sau này bọn hắn dùng vũ
lực, lão gia ta nhất định sẽ bị tóm lấy.”
Lúc đó ta quả thật là bị nàng lừa, sự thông cảm thương tiếc trong
nháy mắt vỡ thành từng mảnh, liếc nàng một cái quay đầu bước đi, nếu
không phải ta sực quên vài thứ, quay đầu lại tìm nàng, làm sao có thể
phát hiện nàng đang một mình lén lau đi nước mắ