
biết rõ rành rành như thế sao còn
đổ đi? Hơn nữa Liên nhi có nói, xế chiều hôm nay không có ai đến phòng
của ta cả. Còn nữa..” Ta kể tiếp “Ngày hôm qua sau khi xem xong “Ngọc x
Đoàn”, rõ ràng là ta đặt nó lên vị trí đầu tiên bên tay trái ở hàng thứ
ba trên giá sách, nhưng hôm nay ta tìm không được, sau mới phát hiện nó
nằm ở chính giữa hàng thứ hai.”
“Chắc nàng nhớ lầm thôi, hay là có ai đó cầm lên xem rồi để nhầm nơi đó.”
Ta không đồng ý. “Trừ ta ra còn ai mà xem “Ngọc x Đoàn” nữa?”
Đào Nhị cười không thành tiếng, ôm choàng lấy ta. “Nàng thật là…thành thật.”
“Chàng nghe ta nói đi, không chỉ có vậy thôi đâu! Tối hôm qua qua ô
giấy cửa sổ ta thấy có một cái bóng cây chớp lên, nhưng mà bên ngoài,
thậm chí xung quanh nơi này căn bản không có đến nửa cọng cây ngọn cỏ
nào…” Ta khẽ run lên “Đào Nhị, có khi nào có ma cây không……” Giọng ta
nhỏ lại.
Đào Nhị mở to mắt, khẽ mỉm cười, thanh âm trầm thấp trong trẻo như
rượu vang lên trong đêm khuya. “Nếu nàng sợ như vậy, chi bằng đổi phòng, đến chỗ ta ngủ đi.”
Ta do dự nói: “Nhưng cả ngày chàng bận đến nỗi chả thấy bóng người…”
“Vậy bảo Kiều Tứ ở bên nàng?”
Trong phủ này người nhàn rỗi có cả đống, nhưng xem ra, Đào Nhị lại vẫn tương đối tin tưởng Kiều Tứ hơn cả.
Ta gật đầu nói: “Vậy ngày mai ta sẽ dọn đến Kiều viên. Còn nữa, ta
thấy chàng vẫn nên bảo người đến tửu lâu tìm một người tên Lưu Triệt đến đây đi.”
Đào Nhị ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”
Ta bẻ bẻ mấy đầu ngón tay, nói: “Nếu như thật sự có yêu quái, bảo hắn đến trừ yêu. Nếu như không có yêu quái, vậy ta hoài nghi là hắn sai
người đến đây giả thần giả quỷ. Nhưng mà tại sao hắn lại có thể có bản
lĩnh lớn như vậy? Ta rất hoài nghi động cơ của hắn. Bất kể ra sao, kêu
hắn tới đây mà chậm rãi bức cung đi.”
Đào Nhị thở dài nói: “Khó khi nào thấy nàng nghiêm túc như vậy.
Chuyện này cứ giao cho ta đi, nàng mau mau ngủ một giấc cho thật ngon,
nghe nói mấy ngày nay nàng đều không ngủ yên.”
Ta tủi thân gật gật đầu, cọ cọ trên ngực hắn “Cũng đều tại cái tên Lưu Triệt…”
Sáng sớm hôm sau, sau khi Đào Nhị dậy, ta cũng dụi mắt cuốn gói đến
Kiều viên, Liên nhi ôm đệm chăn đi theo sau lưng ta, lảm nhảm nói gì đó
mà một chữ ta cũng không nghe ra. Nhưng nha đầu Liên nhi này cả ngày
cũng chỉ có thể nhắc đến hai chuyện mà thôi: Nhị công tử không dễ dàng
gì mới chịu tha thứ, lão gia ngươi phải khiến cho người khác bớt lo đi
a…
Aizz, cả ngày giả ngây giả dại, nàng tưởng ta không chịu áp lực hay sao?
Vừa đến Kiều viên thì thấy Kiều Tứ đang luyện chữ, năm ngón tay quen
cầm đao kiếm lọng ngọng cầm cán bút, chỉ nghe rắc một tiếng, lại gãy
thêm một cây…
Sư phó bên cạnh lắc đầu giận dữ nói: “Chi bằng ta bảo người làm cho ngươi một cây bút thép đi.”
Kiều Tứ có chút lúng túng nắm cây bút bị gãy, giương mắt nhìn sư phó, lại quay đầu nhìn ta. Ta cười hì hì đi tới, nhổ sạch cây bút trong tay
hắn, câu cằm hắn xuống, hài lòng khi thấy ánh mắt hắn lóe lên, quay đầu
lại nói với sư phó: “Hai người trốn ở đây chơi cũng không gọi ta!”
Sư phó mỉm cười lườm ta một cái. “Ta mang Kiều Tứ đến đây luyện chữ, nàng cũng đến sao?”
Ta rụt rụt cần cổ, thầm nghĩ không thể nào như vậy được, trước kia ở
trong phủ này, tuy rằng về võ công, ta chỉ có thể khi dễ hai con sư tử
bằng đá trước ngưỡng cửa mà thôi, nhưng về văn, tốt xấu gì ta cũng hơn
được Kiều Tứ một chút, bây giờ thấy hắn học mà không chán như vậy, cố
gắng đạt tới mức văn võ song toàn, ta cảm thấy áp lực bản thân nhất thời tăng lên gấp bội, nếu cứ tiếp tục như vậy, lão gia ta không phải sẽ
thành: văn không được mà võ cũng chẳng xong hay sao. Lý phủ to như vậy,
ngay cả một người thấp hơn cũng không có nữa à.
“Tứ nhi.” Ta ném cán bút, quay đầu nghiêm túc nói với Kiều Tứ “Chàng
không cần phải miễn cưỡng chính mình học mấy cái thứ này, chàng như bây
giờ đã rất tốt rồi, thật đó!” Ta vô cùng chân thành nhìn vào mắt hắn,
thấy đôi mắt hắn chợt mở to dưới hàng mi khẽ run.
“Không phải miễn cưỡng.” Hắn nói, lại cúi đầu nhặt lên một cây bút khác “Ta rất thích.”
Aizz, ta thật không hiểu rõ, vì sao hắn lại cố chấp chạy theo ba cái
thứ hoàn toàn không phù hợp với khí chất của hắn kia chứ? Cứ như lão gia ta tự nhận mình là kẻ lưu manh, tuy dưới sự cực lực dạy dỗ của sư phó,
cũng đã qua loa giở sách Chu Tử bách gia một lần, nhưng cơ bản là mở một con mắt nhắm một con mắt để xem, nghe tai trái ra tai phải, mấy thứ đó
không hề làm trở ngại phẩm chất lưu manh của ta đâm chồi nảy lộc phát
triển dần lên, mấy thứ đó cũng bị ta kiên định không để lọt vào đầu, ta
vẫn chỉ tinh thông nhất là môn Hậu Hắc học mà thôi. (Tạm dịch: Hậu = mặt dày, Hắc = phúc hắc, xấu xa, đen tối)
Thật ra tài năng của Kiều Tứ cũng đã được tính vào hàng thập toàn
thập mỹ, sự huấn luyện của Ám môn chỉ có thể dùng bốn chữ “cực kỳ tàn
ác” để hình dung, người nào còn sống sau khi trải qua sự huấn luyện đó,
như Tứ nhi nhà ta, ngoại trừ không sinh được hài tử, còn lại hầu như
không chuyện gì có thể làm khó hắn. Nhưng tất nhiên tiêu chuẩn văn hóa
của Môn chủ Ám môn cũng cần phải nâng cao, tuy r