
ên, chuyển đến bên cạnh Đường Tam, Kiều Tứ, sờ sờ người này
một cái, sờ sờ người kia một cái, dịu dàng hỏi: “Không giận nữa sao? Vậy chúng ta trở về bàn ăn cơm tiếp đi.”
Đường Tam hừ một tiếng “No rồi!”
Ta quay đầu lại nhìn Kiều Tứ, hắn cũng khẽ gật đầu: “Chúng ta ra ngoài quá lâu, về thôi!”
Ta ờ một tiếng, quay đầu nhắn điếm tiểu nhị: “Mấy món nào ăn không
hết, gói lại!” Ngừng một lát, lại bổ sung một câu “Gửi đến Lý phủ thành
Nam cho ta!”
Điếm tiểu nhị ôi lên một tiếng, lập tức đi xuống chuẩn bị.
Ta vẫn như cũ, tay trái ôm Đường Tam, tay phải ôm Kiều Tứ “Đi thôi, đi thôi, thật ra ngoài này cũng chả có gì vui.”
Quan trọng là nghe nói có chỗ rất vui nhưng bọn hắn không cho ta đi.
Thấy ba người chói mắt bọn ta vừa tính đi, thiếu niên Lưu Triệt liền
chặn lại, mỉm cười nói với ta: “Ngươi sắp gặp đại kiếp nạn, chẳng lẽ
không muốn hóa giải hay sao?”
Ta thương tiếc nhìn hắn, giận dữ nói: “Ngươi tuổi còn trẻ, tuấn tú
lịch sự, nhìn qua cũng là loại người thông minh, tiền đồ vô lượng, tội
gì phải giả thần giả quỷ lừa người chứ? Ta thấy ngươi cũng không giống
loại người nham hiểm, làm như vậy chắc là có nỗi khổ trong lòng. Chẳng
lẽ nhà ngươi có thân nhân bị bệnh khó chữa, nóng lòng cần tiền nên mới
ra hạ sách này? Nếu ngươi thiếu tiền, chỗ này của ta còn mấy chục lượng
bạc dù sao xài không hết cũng bị tịch thu, chi bằng cho ngươi cho rồi.
Nếu ngươi thiếu lương y, đúng lúc ta cũng biết một người có thể giới
thiệu cho ngươi, chỉ là tiền chẩn trị tương đối cao, ta cũng không đủ
sức đâu…”
“Ngươi…” Thiếu niên Lưu Triệt bị ta nói đến nỗi đầu đầy mây đen, nhịn không được cắt ngang lời ta “Ngươi có cần nói một hơi như thế không…”
Ta lấy làm lạ.
Thật ra một vị thần tiên như hắn không phải là lần đầu tiên ta gặp
được, nhưng thần tiên mà trẻ tuổi anh tuấn như hắn, quả thật ta nghe
cũng chưa từng nghe. Năm xưa lão gia ta nữ cải nam trang hành tẩu đế đô, có một vị trung niên nam tử tự xưng là bán tiên, tuổi không dưới bốn
mươi, tay cầm phướng gọi hồn ngăn ta lại nói: “Vị thiếu niên này ấn
đường có màu đen, chỉ sợ sẽ sắp gặp phải đại kiếp nạn…”
Xì, ngay cả ta là nữ tử mà cũng nhìn không ra, còn dám nói ta sắp gặp đại kiếp nạn?
Gặp người như thế, bình thường ta sẽ đi vòng ra xa, cũng không đến
nỗi ra tay đánh hắn, dù sao có lẽ hắn cũng có nỗi khổ khác, chắc là nhà
có thân nhân bị bệnh bất trị nên mới ra hạ sách này để lừa đảo kiếm
tiền…
Chỉ là hắn nhìn thấu thân phận thật của ta, cười tít mắt nói: “Vị cô
nương này cốt cách thanh kỳ, thân nữ mạng nam, trong hai mắt phản chiếu
Tử Kim Long khí, chỉ sợ là có số mệnh Hỏa Phượng, một ngày nào đó sẽ
xưng vua.”
Lời này có khác nào tuyên bố rằng ta muốn tạo phản, ta làm sao có thể để cho hắn vu khống mình như vậy? Lập tức vung lên quả đấm muốn đập
hắn, hắn vội vàng trốn tránh, chỉ nói một câu đã khiến ta ngừng tay lại.
Hắn nói: “Trong tay áo của ngươi có giấu Thôi tình dược, muốn dùng thủ đoạn hạ lưu làm chuyện cầm thú!”
Lúc đó ta kinh ngạc đến ngây người, tay giơ cao lên nửa chừng, đánh cũng không được mà buông xuống cũng không xong.
Ngươi nói hắn có phải thần hay không? Ta suy nghĩ một lát bèn nhận
sai, thành khẩn hỏi hắn: “Tiên sinh, ngươi thấy ta làm chuyện cầm thú
này thành công hay thất bại?”
Vị bán tiên kia bèn vuốt râu mép, khẽ híp mắt lại nói: “Thành hay
không thành đều do tạo hóa, mạng ngươi thuộc hàng chí tôn, đáng tiếc a
đáng tiếc… Mệnh trung tam cách, bổn mạng thuộc Mộc, nếu được mệnh Thủy,
mệnh Thổ phù trợ, cũng có thể phúc trạch lâu dài. Nhưng lại là tả Kim
Long, hữu Hỏa Phượng, Kim Hỏa khắc Mộc, cả đời ngươi chỉ sợ phải chịu
nhiều tai kiếp.”
Ta nghe mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, hoàn toàn sụp bẫy. “Vậy có giải pháp gì cứu vãn không?”
Bán tiên kia lại nói: “Mạng Mộc của ngươi cũng không phải là Mộc bình thường, mà là tinh gỗ Đào thuộc Ngũ Mộc, có thể áp chế tất cả tà khí.
Ba loại mệnh rất mạnh mẽ chia tư thế chân vạc mà thành, Mộc không áp chế được Kim Hỏa, chỉ có tự thiêu mới mong sống được.”
Lúc ấy ta đã hoàn toàn bị xoay đến choáng váng “Tiên sinh, ngươi cứ nói thẳng đi.”
Bán tiên cười hừ hừ một tiếng, khoan thai nói: “Cố tìm đường sống
trong chỗ chết.” Nói rồi móc một bản bí tịch trong ngực áo ra “Ở đây ta
có một cuốn bí tịch không truyền cho người ngoài, sau khi luyện qua sẽ
thay da đổi thịt, như được tái sinh. Ta thấy ngươi hợp ý, chỉ lấy ngươi
năm mươi lượng bạc mà thôi.”
Ta cầm lấy xem thử, trên bìa có một hàng chữ to – Như Lai thần chưởng!
Ta có thể làm gì đây?
Ta trực tiếp cầm sách nện vào mặt lão, nương nó, lại là một tên chuyên lừa tiền!
Ta rất nhanh đã nghĩ thông suốt, lúc đó lão làm sao mà biết ta tính
làm chuyện không bằng cầm thú với sư phó? Bởi vì lúc ta giơ tay lên, lão nhìn thấy trong tay áo của ta có giấu Thôi tình dược, mà đã dùng Thôi
tình dược thì còn có thể làm chuyện tốt gì, nhất định là “thủ đoạn hạ
lưu”, “chuyện cầm thú”. Cũng là ta lúc đó có tật giật mình nên bị mắc
bẫy.
Bọn thần tiên như hắn chính là như vậy, ăn nói lập lờ nước đôi, xem
phản ứng của người bị hại như thế nào