
nh thần lại, kỳ quái nhìn ta. “Luận võ? Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta luận võ?”
Ta khẽ giật mình.
Nàng dọn dẹp vài thứ rồi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, để lại một câu: “Rõ ràng là ta đánh nhau với hắn.”
Ta trầm mặc nửa buổi rồi đi theo phía sau nàng, tuy nàng đi đứng lắc
lư như vậy nhưng tốc độ vô cùng nhanh, chỉ chớp mắt đã mất bóng.
Sự xuất hiện của Lý Oánh Ngọc lặng lẽ thay đổi bầu không khí trong
Quốc Tử Giám, vốn là trọng văn khinh võ, nay dưới sự bày đầu của Thái
tử, tất cả đám con cháu quý tộc bắt đầu luyện võ để thân thể khỏe mạnh
hơn, nhưng không phải ai cũng may mắn như Thái tử, được “đánh nhau” với
Lý Oánh Ngọc, mà kỳ lạ là, Thái tử dường như tìm thấy niềm vui trong đó, nếu ba ngày mà không bị đánh thì toàn thân không thoải mái.
Nhưng không phải chỉ có Thái tử bị đánh, mà còn có ta.
Mẫu thân ta là một phi tử không được sủng ái, cho nên địa vị của ta
thấp nhất trong đám huynh đệ, cho tới nay đều là nơi trút giận của bọn
họ. Bọn họ nếu bị Lý Oánh Ngọc hoặc Thái tử làm cho bực bội, nhất định
sẽ đi tìm ta phát tiết.
Một ngày như mọi ngày, ta lại bị mấy tên ca ca vây ở góc tường quyền
đấm cước đá, khóe mắt nhoáng lên một thân ảnh xanh thẫm, lập tức nghe
được tiếng kêu la thảm thiết của mấy tên ca ca, những quả đấm giáng
xuống người trong chốc lát biến mất, một bàn tay bắt lấy cổ áo của ta
kéo lên.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lý Oánh Ngọc quét lên gương mặt ta, quay
đầu lại nhìn mấy tên ca ca đang rên la, lạnh lùng nói: “Còn không mau
cút đi!”
Bọn họ tất nhiên là lặn đi mất tăm mất dạng, ngay cả Thái tử còn sợ Lý Oánh Ngọc, bọn họ là cái thá gì?
Đuổi bọn họ đi xong, Lý Oánh Ngọc quay đầu lại nhìn ta, mắt phượng
nhíu lại, chợt rống to lên một tràng: “Ngươi làm gì phải sợ như vậy a!
Bọn họ đánh ngươi, bộ ngươi không biết đánh lại hay sao!”
Ta giật mình nửa buổi, mới chậm rãi cười khổ nói: “Ngươi làm sao hiểu được, ta không thể đánh lại …”
Nếu ta đánh lại, bọn họ sẽ đi tìm mẫu phi của ta gây chuyện.
Lý Oánh Ngọc khinh miệt xì một tiếng, buông tay ra, lui về phía sau
một bước “Ta đương nhiên là không hiểu ngươi sợ cái quái gì. Nếu có ai
dám khi dễ ta, giờ ta nhịn, nhưng tương lai ta nhất định từng ngụm từng
ngụm cắn chết bọn họ!”
Khi nói những lời này, trong mắt nàng hiện lên sự tàn nhẫn, nhưng tức thì trong giây lát lại biến mất, nháy mắt lại trở về bộ dạng lười nhác, nụ cười như có như không.
Câu nói này của nàng vẫn khắc ghi trong lòng ta.
Nếu có ai dám khi dễ ta, giờ ta nhịn, nhưng tương lai ta nhất định từng ngụm từng ngụm cắn chết bọn họ!
Nhất định nàng không biết là câu nói này của nàng đã thay đổi cuộc
đời của ta. Những người nào đã khi dễ ta, khi dễ mẫu phi của ta, một
ngày nào đó sẽ phải trả giá cho việc làm của họ!
Từ ngày đó trở đi, ta bắt đầu càng ngày càng gần gũi với nàng, bởi vì ngồi gần nhau nên càng quen thân hơn. Thật ra nàng cũng không phải là
người lạnh lùng như vậy, nàng chỉ là lười giao tiếp với người khác. Nàng nói nhiều nhất là về sư phó của nàng – Thẩm Đông Ly. Chỉ khi nào nói về người ấy, nàng mới nở nụ cười thật tự đáy lòng, cả người nàng dường như tỏa sáng lên. Sau đó ta hiểu được, trong lòng nàng chỉ có mỗi một người là Thẩm Đông Ly mà thôi.
Trong lòng ta có chút cay đắng, có lẽ Thái tử cũng giống như ta, ánh
mắt hắn nhìn Lý Oánh Ngọc dần dần xen lẫn một thứ tình cảm khác, nhưng
ta khẳng định là Lý Oánh Ngọc chưa hề để ý qua, trong mắt nàng, trong
lòng nàng chỉ tràn ngập một bóng hình mà thôi.
Cũng có lúc nàng sẽ tâm sự với ta, ví dụ như về ngày đầu tiên đến
Quốc Tử Giám, sở dĩ nàng để Chu thái phó đánh lên tay phải của nàng là
vì nàng muốn sư phó của nàng đau lòng, nàng cố ý nhịn đau cầm đũa, sư
phó nhìn thấy nhất định đau lòng, sẽ tự tay đút thức ăn cho nàng…
Nói đến Thẩm Đông Ly là nàng liền hào hứng phấn khởi lên, lén cười ha hả, tựa như hai con người khác nhau trong cùng một thân thể. Tóm lại,
nàng là một người rất mâu thuẫn, rất kỳ dị, khiến người khác kềm không
được bị nàng hấp dẫn, từng chút từng chút một rơi vào trầm luân.
Thái tử bắt đầu chịu khó tìm cách bắt chuyện với nàng, thậm chí còn
tìm nàng chơi trò bịt mắt bắt dê… Lý Oánh Ngọc vẻ mặt ngây ngô khẽ gật
đầu. Nhưng ta biết, nàng nhất định sẽ không hành xử theo cách bình
thường. Quả nhiên, đến phiên nàng trốn, nàng trực tiếp bỏ về nhà, đến
phiên nàng tìm, nàng cũng trực tiếp bỏ về nhà… Thái tử trốn trong chum
nước cả đêm bị nhiễm phong hàn, phẫn nộ vặn hỏi nàng, nàng khoanh tay vô tội nói: “Cũng đâu có quy định là không cho về nhà trốn a…”
Thái tử giận run cả nửa ngày, cuối cùng mệt mỏi bỏ đi.
Lý Oánh Ngọc “văn dốt võ nát “, “bại hoại thuần phong mỹ tục” rốt
cuộc khiến Chu thái phó bất mãn chịu không nổi, bùng nổ vào một buổi
sáng sớm.
“Lý Oánh Ngọc, bài tập ngày hôm qua ngươi nhất định lại chưa làm phải không?” Chu thái phó kềm chế lửa giận nói.
Lý Oánh Ngọc mỉm cười nói: “Thái phó thánh minh.”
Khóe miệng Chu thái phó khẽ co giật. “Ngươi biết bài tập ngày hôm qua là cái gì hay không?”
Lý Oánh Ngọc khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn ta. Ta vừa mớ