
ò má trái tựa trên mặt bàn, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch
lên, nước miếng trong suốt từ khóe môi trơn ướt nhễu đầy mặt bàn, tựa hồ là ngủ không được ngon, nàng nhíu nhíu mày, chẹp chẹp miệng.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng ngủ mê nên
không hề hay biết, vẫn yên giấc mộng đẹp như cũ. Chu thái phó giận đến
nỗi sợi gân xanh nơi huyệt thái dương nhảy tưng tưng lên, tay nắm chặt
cây thước bước nhanh đến, dừng trước mặt ta, xoay lưng về phía ta rồi
nắm cổ áo Lý Oánh Ngọc xách lên, dùng sức lắc lắc, nổi trận lôi đình
rống lớn: “Lý Oánh Ngọc, ngươi quá xem thường bậc trưởng bối!”
Lý Oánh Ngọc mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy gương mặt già nua
của Chu thái phó, dường như nàng giật mình một chút, sau đó nhíu nhíu
mày, lẩm bẩm vài tiếng không rõ. Đây không thể nghi ngờ gì nữa là châm
thêm dầu vào đống lửa.
Chu thái phó giận đến mức run rẩy cả người, giận dữ hét: “Duỗi tay ra!”
Lý Oánh Ngọc theo bản năng duỗi tay trái ra, ngừng một lát lại thu
về, duỗi tay phải ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như đang nghĩ đến
chuyện gì đó thú vị lắm vậy.
Chu thái phó bị thái độ thờ ơ như không của nàng chọc giận, cầm thước lên hung hăng đánh mấy chục cái vào lòng bàn tay của nàng,
chát…chát…chát…người đứng ngoài xem như bọn ta mà còn thấy đau giùm
nàng, nhưng nàng lại mặt không hề đổi sắc, ý cười nơi khóe miệng càng
sâu.
Chu thái phó đánh mệt, đuổi nàng ra ngoài, bắt nàng đứng ở ngưỡng cửa tự kiểm điểm.
Lý Oánh Ngọc nhún nhún vai, dạo gần đây nàng càng thích bị liệng ra
ngoài, nhất là tìm một góc tường ngồi – tư thế rất không lịch sự, nhưng
nàng làm lại vô cùng tự nhiên, không biết từ đâu bứt được một cọng cỏ
ngậm phập phều bên mép, vênh váo vui vẻ nhìn trời.
Đó là ngày đầu tiên Lý Oánh Ngọc đến Quốc Tử Giám học, vừa phách lối
vừa khiêm nhường, khiến Thái tử chú ý đến nàng. Đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, nếu như nàng là một mỹ nhân, có lẽ Thái tử sẽ chăm
sóc nâng niu nàng, đáng tiếc tính tình nàng không hợp khẩu vị của Thái
tử, chỉ sợ sẽ bị Thái tử tìm mọi cách trêu chọc. Tuy tự bản thân ta đã
khó bảo vệ cho mình, nhưng cũng vẫn nhịn không được mà lo lắng cho nàng.
Sau này ta mới biết, ta lo lắng sai người rồi, phải lo là lo cho bọn người của Thái tử mới đúng.
Thái tử mang theo nhóm tay sai của hắn chặn đường Lý Oánh Ngọc, nhe
răng trợn mắt cười, miệng thì nói những lời không sạch sẽ, tay thì đẩy
nàng tới đẩy nàng lui. Ta rất muốn giúp nàng, nhưng không biết phải làm
sao. Lúc đầu Lý Oánh Ngọc chỉ khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại, sự
ngơ ngác trong mắt nhanh chóng bị ý cười thay thế, là loại cười khẩy đầy thủ đoạn, đầy khinh miệt. Thật không hiểu một đứa trẻ như nàng sao lại
có thể có ánh mắt phức tạp như thế, rõ ràng nhỏ tuổi hơn so với mọi
người xung quanh, nhưng ánh mắt lại có sự thành thục của người từng
trải. Cách nàng nhìn bọn họ cứ như thể nàng là áng mây cao cao tại
thượng, còn bọn họ bất quá chỉ là con rệp trong bùn đất mà thôi.
Tất nhiên là Thái tử bị chọc giận, chẳng thèm để ý đến phong độ của
mình, quát lên một tiếng rồi lập tức động tay động chân. Ta thấy mà cả
kinh, muốn tiến lên giúp nàng, lại bỗng dưng bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Lý Oánh Ngọc nhẹ nhàng né được quả đấm của Thái tử, đáy mắt thoáng
hiện lên một tia âm độc, tay phải mạnh mẽ phóng ra, một quyền trúng giữa bụng Thái tử. Thái tử đau đớn kêu lên một tiếng ngã xuống đất. Bọn tay
chân của hắn đứng xung quanh giật nảy mình, sau đó nhanh chóng nhào lên, chỉ nghe được vài tiếng bình bình vang lên, bọn họ đều kêu thảm thiết
bỏ chạy tán loạn.
Lý Oánh Ngọc đứng tại chỗ, hai tay vẫn ủ trong ống tay áo, ngay cả
góc áo cũng không bị nhăn một chút nào, nghiêng đầu quét mắt một vòng
liếc nhìn bốn phía, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Thái tử, chân phải đá
đá vào lưng hắn, lười biếng nói: “Còn nhỏ tuổi mà không lo học hành, lại hung hăng dùng bạo lực. Chu thái phó dạy ngươi kiểu gì vậy hả?”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi trừng nàng: “Ngươi dám đánh ta! Ngươi chán sống rồi sao!”
Lý Oánh Ngọc ha hả cười lạnh, ánh mắt sắc bén như đao. “Đợi khi nào
bọn người các ngươi có thể đánh lại ta rồi nói tiếp!” Nói xong, nàng ung dung bỏ đi.
Tư thế đi đường của Lý Oánh Ngọc thật rất đặc biệt, nàng thích lồng
tay vào trong tay áo, thân hình hơi hơi ngửa ra sau, chân trái chân phải từng bước luân phiên thay đổi tiến lên chậm như rùa, tay áo giương nhẹ, biếng nhác, vô cùng thích ý, có cảm giác như lung lay sắp ngã.
Nhưng điệu bộ nhàn tản như vậy của nàng trong mắt một số người lại rất là chói mắt.
Ta tưởng sau lần đó Thái tử sẽ dùng quyền lực của mình hại nàng,
nhưng không ngờ Thái tử không những không làm như vậy, ngược lại hắn cố
gắng dốc toàn lực luyện võ, cứ ba ngày bốn bữa là đi tìm Lý Oánh Ngọc
luận võ. Lý Oánh Ngọc ngồi ở bàn cạnh bên trái ta, rất lâu sau ta mới
nổi dũng khí chủ động nói chuyện với nàng.
“Hôm qua Thái tử lại đi tìm ngươi luận võ sao?” Ta lo lắng hỏi “Gầy đây hắn rất cố gắng luyện võ, ngươi có bị thương hay không?”
Nàng ngây người một lát mới phục hồi ti