XtGem Forum catalog
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

Vũ ngồi xuống bên cạnh ta.

“Ở đây gió rất lớn.” Hắn nói.

Ta kéo lại cổ áo choàng cho kín, chỉ dãy núi đối diện, cười nói với

Kiều Vũ: “Tứ nhi, xem, núi kia đẹp biết bao…” Sau đó tiếp tục mặt dày

nói “Không biết núi có nói về ta giống như vậy hay không…” Nói xong,

ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy mình có chút vô sỉ, nhịn không được

thấp giọng cười hắc hắc lên, ngửa đầu lén nhìn Kiều Vũ, đúng lúc bắt

được ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu hồi của hắn, một nét nhu tình thoáng

hiện trong đáy mắt mờ mịt mãi không tan, khóe môi hơi hơi cong lên như

tâm sóng rung động gợn ra từng đợt sóng to nhỏ, khuếch tán đến tim ta…

Aizz, một con báo hoang dã như ta cũng có lúc lãng mạn nhu mì như thế này, quả nhiên tình yêu thật kỳ diệu, khiến cho con người ta trở nên

không giống người, một thanh thép cứng rắn trải qua nung đúc cả trăm lần nay mềm như cọng bún!

Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, dán người sát lại gần. “Không phải

chàng bị Đào Nhị kêu đi hay sao? Chuyện gì vậy? Nói xong rồi hả?”

Hắn gật nhẹ đầu. “Bởi vì đột ngột có quyết định nghị hòa, nên chiến lược định ra lúc trước có chút thay đổi.”

“Thay đổi ra sao?”

“Đổi công thành thủ.” Kiều Vũ đáp ngắn gọn. “Chia binh lực ra phân bố đến Kiếm Bình sơn.”

Ngón trỏ tay ta nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, cảm giác như chấn động trong lòng. “Tứ nhi, trong lòng ta có chút bất an.”

Bàn tay hắn đang choàng trên eo ta nhất thời siết chặt lấy vì khẩn trương. “Sao thế?”

Ta an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn. “Không sao, chỉ là không biết vì sao

cảm thấy dường như giông bão sắp đến… Tứ nhi, ta muốn chàng đồng ý làm

giúp ta một chuyện này.”

“Nàng nói đi.”

“Chàng nhận lời trước đã.” Ta khăng khăng ép hắn.

Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn ta nửa buổi, sau đó nói: “Nàng biết rõ ta sẽ không đồng ý yêu cầu của nàng nên mới ép ta nhận lời trước.”

Ta toát mồ hôi, ở chung với Đường Tư lâu nên trí thông minh của ta có chút suy giảm.

“Vậy…rốt cuộc chàng có chịu nhận lời hay không!” Ta chột dạ nổi khùng trừng hắn.

Hắn trầm mặc nhìn lại ta, không nói có mà cũng không nói không.

Ta cắn chặt răng, cuối cùng thở dài nói. “Thật ra, ta cũng chỉ là

thuận miệng nói như thế thôi, chứ cũng không hẳn muốn chàng làm vậy.

Trong năm người các chàng, Đào Thanh, Đường Tư đều biết tự mình bảo vệ

lấy mình, Yến Ly cũng có Đào Thanh trông nom chăm sóc, trong số bọn họ,

chàng bị thương nhiều nhất, nhưng từ khi ly khai Ám môn, không ai có thể đả thương chàng được nữa.” Ta ngừng lại một lát, cẩn thận nhìn kỹ nét

mặt của hắn, thấy hắn vẫn bình thường, bèn tiếp tục nói. “Trên chiến

trường, đao kiếm không có mắt, nhưng bốn người bọn chàng đều võ công cao cường, ta đều yên tâm, chỉ có sư phó là một kẻ thư sinh, hiện giờ lại

phải dấn thân vào hang địch, trong lòng ta khó tránh khỏi lo lắng.”

“Đây là nguyên nhân nàng bất an sao?” Kiều Vũ khẽ chau mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ “Hai nước giao chiến không chém sứ.”

“Điều này ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy sự việc kỳ kỳ làm sao đó…”

Ta phiền não vò đầu “Có lẽ đây chỉ là trực giác, không giải thích được,

nhưng ta hi vọng chàng có thể nhận lời ta, dù bất cứ chuyện gì phát sinh đi nữa, hãy cứu sư phó trước.”

Kiều Vũ ngẩn ra. “Còn nàng thì sao? Nàng cũng đâu có võ công.”

“Ta?” Ta ngẩn người ra, lập tức cười ha hả, nói “Ta chỉ đi vòng vòng

trong doanh trại này, xung quanh lúc nào cũng có ba ngàn tinh binh, làm

gì có thể xảy ra chuyện? Huống chi còn có Đào Thanh, Đường Tư ở đây,

nhưng bọn hắn giết người thì dễ chứ làm hộ vệ thì không được chu toàn

cho lắm, vì thế nhiệm vụ bảo vệ sư phó phải là chàng mới xong.” Ta dỗ

dành hắn như dỗ dành một tiểu hài tử, vỗ vỗ vai hắn “Chuyện này cũng

liên quan trọng đại đến vận mệnh của Trần quốc, không phải nhỏ a!”

Kiều Vũ cúi đầu trầm tư trong giây lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta đã nhận lời ở lại bảo vệ đại doanh, không thể rời khỏi, một khi công

tác phòng vệ có sơ hở, nàng sẽ gặp nguy hiểm. Bên cạnh Đông Ly đã có

người của Ám môn bảo vệ rồi, nàng không cần phải lo lắng.”

“Ám môn?” Ta sửng sốt “Ám môn của Bạch Hồng sơn trang? Đào Thanh phái đi sao?”

Trong mắt Kiều Vũ cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. “Đúng vậy, nàng không biết à?”

Ta không biết, đương nhiên ta không biết, Đào Thanh đâu có nói với ta!

Kiều Vũ giải thích: “Ám môn không lệ thuộc triều đình, chỉ trực thuộc Nhị ca, cho nên mệnh lệnh này không cần thông qua nàng.”

Ta đảo một vòng trong đầu, hỏi: “Còn mệnh lệnh nào không thông qua ta nữa không?” Đào Thanh ngầm phái Ám môn bảo vệ sư phó, sao không nói với ta? Cũng đúng, nếu hắn nói thì có vẻ như kể công quá, không giống như

tính tình của hắn…

Trong lòng ta cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng, dường như có lỗi

với người nào đó. Sư phó đã từng bảo ta đừng nghĩ về hắn quá tốt như

vậy, Đào Thanh dường như cũng đã từng bảo ta giống như thế, vừa bất đắc

dĩ vừa có chút buồn rầu, nửa đùa nửa thật búng lên trán ta, nói…”nàng

đừng nghĩ ta xấu như vậy được không…”

Người này vốn rất cao ngạo, không coi ai ra gì, nhìn ta như nhìn con

ong cái kiến, không ngờ cũng có một ngày hắn cũng để ý ta nghĩ về hắn