
như thế nào.
Ta đắc ý thầm cười trộm trong lòng, lại nghe Kiều Vũ nói: “Đa số mệnh lệnh là không cần thông qua nàng.”
Ta: “…”
Nhất thời bị đánh hiện nguyên hình.
“Thôi được rồi, chàng không cần nói gì cả, ta hiểu rồi.” Ta tiu nghỉu thở dài, ung dung ngắm nhìn non xanh nước biếc. Sau này nếu có đăng cơ
làm hoàng đế, không cần đợi bọn hắn tạo phản, ta đã tự đoạt mạng chính
mình trước rồi, chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế quá lạc hậu, dù
sao cũng nên lập chế độ quân chủ lập hiến, để bọn hắn mở nghị viện, ta
chỉ phụ trách cầm ngọc tỷ làm nữ hoàng, nói trắng ra là chỉ đóng dấu và
kí tên mà thôi…
“Tuy có Ám môn ở đó nhưng ta vẫn không hoàn toàn yên tâm, chỉ cần
chàng nhận lời ta, lúc sư phó gặp nguy hiểm, chàng nhất định phải cứu
hắn trước.”
“Nhưng nếu nàng và hắn đồng thời gặp nạn…”
“Cứu hắn.” Ta lập tức đáp “Ta có chín cái mạng, sẽ không chết được.
Tứ nhi, ta biết chàng là người hết lòng giữ lời hứa, xin chàng hãy nhận
lời ta, nếu như xảy ra tình huống như thế, hãy cứu sư phó trước.”
Kiều Vũ kiên định lắc đầu. “Ta không thể nhận lời nàng.”
“Kiều Vũ!” Ta quýnh lên, bắt lấy tay hắn “Chuyện này ta chỉ có thể
nhờ chàng giúp mà thôi, chàng và sư phó xưa nay giao tình rất tốt, công
phu cũng không kém gì bọn hắn, nếu ta xảy ra chuyện, bọn hắn tất nhiên
sẽ cứu ta, còn nếu sư phó xảy ra chuyện, ta chỉ có thể tin được chàng…”
Ta van nài nhìn vào mắt hắn, hắn khó xử tránh đi ánh mắt của ta.
“Nhưng…” Ấn đường hắn nhăn nhó, nhắm mắt lại trầm mặc không nói lời nào.
Ta làm nũng ôm cánh tay hắn “Chàng nhận lời ta, hứa với ta đi…” Ta
thầm mắng mình tàn nhẫn vô sỉ, nhưng cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt
trong lòng khiến ta chỉ có thể dùng cách này để có thể yên tâm một chút – có lẽ Mặc Duy nói đúng, ta có trực giác theo bản năng của động vật, có
thể cảm giác được trước khi nguy hiểm xảy ra.
Kiều Vũ trầm mặc, mặc ta lắc lắc cánh tay hắn một hồi lâu, rốt cuộc
cũng hạ quyết tâm, khẽ gật đầu. “Ta nhận lời nàng, nếu có chuyện gì xảy
ra, ta sẽ cứu hắn trước.”
Ta thở nhẹ ra, vừa cảm kích vừa hổ thẹn hôn lên gò má hắn một cái,
nhưng hắn không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn ta rồi quay đầu bỏ đi, không nói một lời nào…
Ta đờ người ra một hồi, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại cất bước đuổi theo hắn, nhưng hắn chỉ nhô lên hụp xuống vài cái đã biến mất.
Không giống như hắn, cho dù ta trốn đi đâu hắn cũng đều có thể tìm ra
ta, ngược lại, nếu hắn thật sự muốn trốn, dù ta có kiếm khắp thiên sơn
vạn thủy cũng tìm không ra hắn …
Ta đứng tại chỗ, buồn rầu vò đầu – có phải làm như thế đã tổn thương hắn rất nhiều hay không?
Suốt cả ngày hôm đó, ta đều không gặp lại hình bóng hắn, ban đêm
thường là hắn ngủ chung với ta, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng, trong
lúc nửa mê nửa tỉnh ta mới mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở của
hắn, rất muốn tỉnh lại nói với hắn vài lời, nhưng cơ thể lại không nghe
trí óc điều khiển, vẫn ngủ say đến hừng đông, sau khi tỉnh dậy thì không gặp được hắn nữa.
Đúng lúc này, tin tức từ Kiếm Bình sơn truyền về khiến ta không còn
rảnh để lo chuyện gì nữa cả. Lưu Triệt triệu gấp ta vào quân trướng, đặt thư nghị hòa trước mặt ta khiến ta dở sống dở chết.
Điều kiện rất hợp lý.
Thông thương và hòa thân.
Thông thương là nằm trong dự đoán, xưa nay hòa thân với phiên bang để duy trì mối quan hệ giữa hai nước cũng là chuyện bình thường, trong
lịch sử, trước nay Trần quốc có không ít công chúa được gả cho quốc chủ
phiên bang, cũng có không ít công chúa phiên bang gả vào Trần quốc làm
phi tử. Nhưng Mân Việt quốc hơi khác biệt, bọn họ là một quốc gia nữ
tôn, họ Lam cầm quyền đều là nữ tử, còn hộ quốc đều là hòa thượng của
Mật Tông giáo, bọn họ muốn hòa thân, hoặc là công chúa Lam thị gả cho
Lưu Triệt làm hoàng phi, nhưng Lam thị rất ít con nối dõi, chỉ có một
mình Lam Chính Anh, nàng đã làm nữ hoàng, tự nhiên là không thể hòa
thân. Còn một phương án khác là hoàng tử Trần quốc cưới Lam Chính Anh,
làm nam phi ở rể Mân Việt quốc. Trần quốc vốn có rất nhiều hoàng tử,
nhưng hiện giờ xét theo gia phả, cũng chỉ có mỗi mình Phương Chuẩn là
miễn cưỡng phù hợp.
Bắt Phương Chuẩn đi Mân Việt quốc làm nam phi của Lam Chính Anh?
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cách này cũng có thể được, vỗ tay cười nói. “Hòa thân thì hòa thân, bảo Phương Chuẩn đi đi!”
Lưu Triệt cười khổ, lắc lắc đầu. “Lam Chính Anh không muốn Phương Chuẩn.”
Ta ngẩn người ra một lát. “Vậy chẳng lẽ nàng ấy muốn ngươi?”
Lưu Triệt vẫn lắc đầu, nói: “Nàng ấy muốn Thẩm Đông Ly.”
Ta không kịp suy nghĩ buột miệng phun ra một câu: “Nàng ta bị bệnh a!”
Ta bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát, vẫn cả giận nói: “Nàng ta thật bị bệnh a!”
Từ trước đến nay hòa thân đều là do hoàng tôn thật hoặc hoàng tôn giả đi hòa thân, làm gì đến lượt đại thần quan lại đi hòa thân! Dù cho là
trước đây tổ tiên Đại Trần không nên thân cho cung nữ xuất giá đi hòa
thân Lương quốc, nhưng tốt xấu gì cũng đã phong nàng ấy làm công chúa,
chẳng lẽ cũng phong sư phó làm hoàng thân quốc thích? Mà sư phó đâu có
giống cung nữ chỉ làm bình hoa kiểng ngắm chơi, hiện