
á !
Nàng nhịn không được rơi lệ, nhanh chóng với tay lấy mấy tờ khăn giấy gần đó, ra sức chặn miệng vết thương.
Còn có vị khách đang đợi nàng, nàng phải nhanh chóng tới công ty mới
được. Tự nhắc nhở mình, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tự buộc mình phải bước nhanh về phía phòng ngủ.
Nhanh nhẹn thay quần áo, đeo túi xách lên, nàng đổi chân lao nhanh ra khỏi nhà, lại phát hiện chính mình chưa gọi taxi.
Bỗng chốc hốc mắt đỏ lên rồi bị nước bao phủ làm mờ, nàng giận mình đã quá vô dụng, thật sự tức giận tức giận…
Nhưng cho dù có như thế thì nàng cũng không có thời gian để vô dụng nữa vì có người đang chờ nàng.
Vừa nhấc cái chân đau bước đi vừa lau nước mắt, nàng tiến tới đường lớn, nơi đó chắc sẽ bắt được taxi.
***
Đã 10 ngày rồi, tại sao nữ nhân kia ngay cả di động cũng không gọi cho hắn, nàng thật sẽ như vậy hay sao ? Thật sự là làm hắn tức chết a !
Ba ! Tiếng bút máy bị bẻ gãy trên tay, nó như muốn trả lời thay cho câu hỏi của hắn.
Cho dù hôm nay có cảm thấy tệ đi chăng nữa thì cần gì phải hại tới mấy cây bút máy vô tội ? Cho dù công ty lại kiếm tiền để mua bút máy thì
với tốc độ phá hoại như thế cũng có thể sẽ không làm cho công ty xuống
dốc mà chỉ tự làm mình mệt thôi a.
Không thể cứ như vậy mãi được.
Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời trong mắt
của đối phương đã thấy quyết tâm [dìm thuyền đập nồi'>*? (* :thành ngữ
xuất hiện từ mệnh lệnh đập nồi nấu cơm và dìm thuyền sau khi đã qua sông đi cứu Triệu của Hạng Vũ. Câu này nói lên ý định quyết tâm tiến về phía trước để tử chiến chứ không chịu lùi lại phía sau. Vận dụng rộng hơn,
“tình cảnh dìm thuyền đập nồi” là tình cảnh chỉ còn cách tiến chứ không
còn đường lui)
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau đẩy ghế đứng dậy,
sau đó cùng bước về phía người đang có tâm trạng tích tụ suốt 10 ngày
qua, làm cho bọn họ đi theo lão đại mà trong lòng run sợ suốt mấy ngày
nay.
« Lão đại. » Dương Tử lên tiếng.
Tề Sóc quay đầu nhìn về phía 2 người bọn họ « Có chuyện gì ? »
« Ngươi liền đi nhận sai, xuống nước được không ? » Dương Tử hỏi.
Tề Sóc giận dữ trừng mắt lạnh băng.
« Đã qua 10 ngày rồi, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, không cẩn thận
thì đại tẩu chia tay thật thì sao, sau đó thì sẽ bắt đầu có người theo
đuổi a. » Tiểu Trần nhìn hắn nói.
« Nàng dám ! » Tề Sóc đột nhiên thốt ra.
« Vì sao không dám, cả 2 người đều đã [chia tay'> rồi không phải sao ?
Vì sao nàng ấy lại không thể có bạn trai mới chứ ? » Tiểu Trần giải
thích.
« Đó là giả ! »
« Nhưng đại tẩu đâu có biết đó
là giả, hơn nữa đã qua 10 ngày ngươi không quan tâm tới nàng, nàng ấy sẽ cho đó là giả sao ? » Tiểu Trần nói rõ hơn.
« Quan trọng nhất
là ngươi lại không chịu để cho chúng ta nhiều chuyện nói cho nàng biết
ngươi yêu nàng ấy rất nhiều, kiếp này ngoại trừ nàng ấy ra sẽ không có
khả năng yêu nữ nhân khác. » Dương Tử bổ sung.
« Cứ cho những
điều các ngươi nói đều nói là thật đi, vậy tại sao nàng không biết, cũng không có động tĩnh gì ? » Tề Sóc giận không thể nói gì hơn được. Nếu
thật như lời của mấy người kia nói, trong khoảng thời gian 10 ngày ngắn
ngủi mà nàng dám vui đùa cùng nam nhân khác, hắn nhất định sẽ bóp chết
nàng !
Tiểu Trần cùng Dương Tử lại liếc nhìn nhau, [hết nói nổi rồi'>.
Tuy rằng nữ nhân yêu nam nhân thường nói nam nhân có đôi lúc khó hiểu, nhưng nghĩ kĩ lại thì kỳ thực nữ nhân quá thông minh mất rồi, nhất là
hay để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt ! Khi yêu thì luôn đem chuyện đơn
giản làm cho trở nên phức tạp, bất quá nói rằng quay lại, bọn lão đại
cũng thật là, vì tuổi tác mà ngại mối quan hệ này sao ?
Suy đi
nghĩ lại 1 tí thì thật sự là giống như vậy a, dù sao năm nay lão đại
cũng chỉ mới 25 tuổi mà thôi, ước chừng còn nhỏ hơn bọn họ đến 6-7 tuổi, cũng khó trách bọn họ luôn cảm thấy thái độ hiện giờ của hắn có hơi trẻ con.
« Rốt cuộc đại tẩu có hay không có bạn trai mới thì
chuyện này ta không biết, bất quá mấy ngày hôm trước có gặp nàng, nhưng
phát hiện nàng đã gầy đi rất nhiều. » Tiểu Trần lơ đãng nhắc tới.
« Hơn nữa còn hơi hốc hác, sắc mặt xanh xao. » Dương Tử phụ họa theo.
Mặt Tề Sóc nhất thời trầm xuống.
« Ngươi cũng đã gặp nàng rồi ? »
« Ta gặp nàng vào ngày hôm qua, còn phát hiện nàng đi cà nhắc, giống như chân bị thương hay gì đó. »
« Nhưng mấy ngày trước thấy nàng vẫn bình thường, chân tay đâu có làm
sao, còn rất tốt nữa, đã xảy ra chuyện gì ? Không phải là tai nạn giao
thông đó chứ ? »
Cằm Tề Sóc đột nhiên rung nhẹ.
«
Không phải, vừa rồi khi ta ra ngoài ăn trưa có gặp Tiểu Bình, nghe nàng
ấy nói Chi Yên không cẩn thận đá trúng chân bàn, tuy không có việc gì
nguy hiểm nhưng cũng bị bật mất móng chân. »
Tề Sóc nghiến chặt răng, nắm chặt tay, càng lúc càng tức giận. Cái nữ nhân kia thật… !
« Trời a, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau chết người, khó trách
nàng lại đi cà nhắc như vậy. » Tiểu Trần không hỏi rùng mình.
« Cho dù chân thọt vì vết thương nhỏ đó thì vẫn còn tốt, nhưng ta lại lo lắng tới chuyện khác nữa. » Dương Tử nhăn trán nói.
« Chuyện gì