Disneyland 1972 Love the old s
Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322311

Bình chọn: 7.5.00/10/231 lượt.

không cần cảm thấy đau khổ như thế, theo ta thấy Tề tiên sinh rất yêu

ngươi, không bao lâu hắn hết giận sẽ trở về bên cạnh ngươi thôi. » Hắn

vội vàng an ủi nàng.

Quan Chi Yên lắc đầu, vẻ mặt nàng như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

« Phía trước đèn xanh đèn đỏ quẹo trái đi vào có 1 quán bán [đậu hủ

thúi'>, ta đột nhiên muốn ăn [đậu hủ thúi'>, ngươi đồng ý chở ta đi chứ? » Bỗng nhiên nàng chỉ vào hướng trước mặt mở miệng nói.

« [đậu hủ thúi'> ? » Vẻ mặt của hắn nhất thời nhăn nhó.

« Ngươi không dám ăn [đậu hủ thúi'> ? »

Tiểu Dương không chút do dự ra sức gật đầu, hắn sợ chết khiếp cái hương vị này !

« Vậy thôi, quên đi. »

« Cám ơn ngươi. » Hắn lập tức tươi cười lộ ra vẻ mặt như tránh được 1

kiếp « Ngoại trừ những loại thức ăn có mùi vị như thế, ngươi không nghĩ

đến việc muốn ăn cái gì khác sao, Quan tỷ ? »

« Thôi quên đi, ta về nhà tự mình nấu lấy mà ăn vậy. »

Nghe nàng nói như vậy, Tiểu Dương an tâm, dọc theo đường về cũng không nhắc lại chuyện ăn uống của nàng nữa, lái xe tiến thẳng đưa nàng về đến cửa nhà.

Sau khi xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn, Quan Chi Yên

nhìn xe hắn rời đi, bất giác thở dài, Tiểu Dương dù sao cũng không phải

Tề Sóc nha, làm sao biết được nàng căn bản là người không giỏi nấu

nướng, còn tự mình nấu ăn gì chứ ?

[Đậu hủ thúi'> a, Tề Sóc cũng rất sợ cái mùi này, luôn nói nó có mùi thiu thối. Nhưng ngay cả như

vậy, chỉ cần nàng muốn ăn, hắn vẫn bịt mũi dẫn nàng đi, hoặc giúp nàng

đi mua.

Tề Sóc……Nàng không nên lại nhớ hắn mãi như vậy, bọn họ đã chia tay rồi. Hắn đã rời khỏi nàng ra đi rồi.

Hốc mắt lại có điểm nóng lên. Cứ mỗi khi nàng nghĩ tới việc [Hắn đã

rời khỏi nàng ra đi'>, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, lần nào cũng như

lần nào.

Nàng dùng sức trừng mắt nhìn, đem lệ thu lại, không cho nó chảy ra nữa.

Trong sách nói cảm xúc sản phụ cũng truyền tới thai nhi cũng như sẽ

ảnh hưởng đến sự phát triển của nó, cho nên nàng không thể cứ khóc mãi

như vậy, nhất định phải tận lực bảo trì tâm trạng thoải mái mới được.

Mỉm cười chào người bảo vệ, nàng vào thang máy hướng thẳng về căn hộ của mình, mở khóa đẩy cửa bước vào.

1 tuần trôi qua, căn hộ vẫn 1 mảng im ắng tối đen, nàng vào phòng

khách bật đèn, rồi mở tivi, sau đó về phòng ngủ thay đồ tắm rửa.

Âm thanh từ tivi không ngừng truyền phát thông tin, xua đi không gian trầm tĩnh trong phòng.

Quan Chi yên tắm rửa xong rồi quay trở lại phòng khách, trước tiên

nàng pha bình trà đặt trên mặt bàn phòng khách rồi uống lấy mấy ngụm,

cuối cùng thì ngồi xếp bằng trên sofa, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Tivi vẫn tiếp tục được mở, đan xen với âm thanh lật tài liệu, từng

trang từng trang, còn có tiếng đặt chén trà trên bàn thủy tinh. Trong

đêm khuya, âm thanh trong phòng khách không ngừng vang.

Ngoài cửa sổ 1 mảng tối đen, đồng hồ trên trên tường nhảy từng giây từng phút, chén trà đặt lên hạ xuống thêm vài lần.

Người mệt mỏi ngồi trên sofa đã bắt đầu buồn ngủ, đang ngồi bất tri bất giác chuyển thành nằm xuống.

Tivi vẫn còn truyền tin, nhưng thiếu đi thanh âm của tài liệu, tiếng

lật giấy cùng tiếng của chén trà chạm vào mặt bàn. Bỗng chốc tất cả đều

trở nên tịch mịch.



Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời thong thả tràn vào phòng, một ngày mới đã tới.

« Linh… »

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên có vẻ rất khẩn cấp, nháy

mắt Chi Yên bị giật mình bất ngờ nhổm người tỉnh dậy, suýt nữa thì ngã

khỏi sofa.

Nàng vội vàng ổn định lại chính mình, mờ mịt nhìn

xung quanh, tựa hồ không rõ đã có chuyện gì xảy ra, hiện giờ mình đang ở nơi nào, bỗng tiếng chuông điện thoại tiến thẳng vào tai làm nàng quay

đầu lại, bây giờ mới hiểu rõ mình đang ở đâu đang làm sao.

Nàng rướn người khỏi sofa, nhanh tay nhấc ống nghe lên.

« Alo ? » Sao họng nàng có vẻ đau đau nhỉ ?

« Alo ? Cho hỏi có Quan Chi Yên tiểu thư ở đó không ? » Giọng nói đầu dây bên kia hơi do dự.

« Tiểu Lí hả ? » Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

« Quan tỷ ? Là ngươi à ? Sao giọng của ngươi có vẻ kì vậy, không giống như thường ngày, ta còn tưởng mình gọi nhầm số. » Tiểu Lí nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

« Họng có hơi không thoải mái. » Nàng bâng quơ

giải thích 1 cách nhẹ nhàng « Sao ngươi lại gọi điện thoại đến đây, có

việc gì sao ? »

« Quan tỷ, không phải ngươi đã quên buổi hẹn

với Lưu tiểu thư lúc 10 giờ đó chứ? Vị kia đã gần tới rồi, mới nãy còn

gọi điện hỏi đường đi như thế nào ? »

Chi Yên nghe vậy nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ trên tường, chỉ thấy nó đã gần điểm 10 giờ.

Trời ơi, gần 10 giờ rồi !

« Tiểu Lí, trước tiên ngươi giúp ta đón tiếp Lưu tiểu thư 1 chút,

trong vòng 30’ nữa ta sẽ có mặt. » Nàng nói thật nhanh rồi gác ống nghe, nhảy khỏi sofa bằng 1 tốc độ nhanh nhất, thu dọn hết các giấy tờ tài

liệu trên mặt bàn, sau đó xoay người bước nhanh về phòng ngủ.

« A ! » Bởi vì quá luống cuống chân tay, đột nhiên ngón chân nàng đá vào

chân bàn, hại nàng thống khổ ngồi xổm xuống,khuôn mặt vặn vẹo biến sắc.

Nàng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, chỉ thấy móng chân đã bị bật ra, bắt đầu chảy máu.

Đau qu